Chương trước
Chương sau
Tuy sắc mặt hắc y nhân kia đã cực kỳ khó coi, nhưng cước bộ vẫn đứng vững vàng, tay trái đã sớm thả Khánh Kị công tử ra, lúc này đã bắt được Răng Nanh hướng về phía cổ mình, đao có sắc bén hơn nữa cũng phải trúng mục tiêu mới có hiệu lực.

Hắn tay mắt lanh lẹ, một trảo này tựa như đè lại bảy tấc của rắn độc, Răng Nanh đã không tạo thành uy hiếp đối với hắn nữa.

Ngay sau đó tay phải của hắn nắm thật chặt lại, nhanh như tia chớp đánh vào tay trái của nàng.

Giống như là có một sự chấn động vô hình mà hai người đang ở trung tâm, dùng tốc độ âm thanh truyền ra phía ngoài, nơi nó đi qua cây gẫy, đá nổ tung, côn trùng cũng lạnh ngắt không tiếng động, khung cảnh bị tàn phá so với vòi rồng lửa tạo thành còn nhiều hơn.

Lúc chấn động kinh người truyền ra ngoài, Hình Đại đã bị Phong sư nhai chém hỏng thiên linh cái. Mọi người ở trong sân kinh ngạc một chút, Mịch La hướng về hướng này nhìn thoáng qua, kinh hãi nói: “Nhanh đi tiếp viện!” Mới vừa rồi hắn nghe thấy phương hướng kia có chút tiếng động, nhưng tất cả mọi người bị Hình Đại liều mình tấn công gắt gao giam lại. Hiện tại hắn vừa nhìn phía dưới, liền thấy được thân ảnh nhỏ bé xinh xắn đang đánh tay đôi với Hắc y nhân, hẳn là Ninh Tiểu Nhàn!

Giờ khắc này, hắn đột nhiên liền có cảm giác hồn bay lên trời. Hắc y nhân kia quỷ dị vô thường, chỉ vỗ một cái ở trên người Hình Đại đã làm tên này nổi điên, thần trí hoàn toàn không rõ, ai biết hắn còn có bao nhiêu thủ đoạn lợi hại chưa sử dụng, tu vi của Ninh Tiểu Nhàn không tinh thâm so với mọi người ở đây, nàng làm sao đối phó được người này?

Tim của hắn đột nhiên thắt lại, giống như kinh hoảng, giống như thương yêu, năng lực phân tích đáng tự hào của hắn bây giờ cũng không hiểu được trong lòng mình hiện giờ thế nào. Hắn đối với tình cảm như vậy rất xa lạ,  giống như ở trong đêm mưa của rất nhiều rất nhiều năm trước  đã mất đi, chưa từng xuất hiện qua.

Quả đấm của Hắc y nhân cùng Ninh Tiểu Nhàn đụng vào nhau. Một lớn một nhỏ, một đen một trắng, đối lập thật là rõ ràng. Trong nháy mắt chạm vào nhau, bốn phía gần như yên tĩnh lại.

Sau khi Ninh Tiểu Nhàn đánh một quyền kia ra, quả thực liền không thể tin được sức mạnh của mình. Toàn bộ cánh tay bị cương khí mềm nhẹ bao trùm, đảm bảo sẽ không bị thương tổn quá lớn, mà kình lực từ trong cơ thể truyền ra lại xen lẫn bổn mạng chân hỏa cực nóng, thông qua quả đấm hiện lên hình đinh ốc truyền tới, tựa như cái vòi rồng lửa mà Bách Tùng Hàn thả ra. Chỉ khác nhau ở chỗ, vòi rồng lửa hắn thả người người đều thấy được. Mà nàng thả ra, chỉ có Hắc y nhân kia mới có thể cảm thụ nhận được.

Cùng lúc đó, thần thông từ quả đấm của hắc y nhân cũng truyền tới, cũng giống như hắn mang màu sắc âm hàn lệ khí, giống như là nhiệt độ rét lạnh từ chỗ sâu nhất dưới tầng băng Nam Cực, vạn năm hơi ấm cũng không truyền tới được, nơi đi qua đều hủy diệt sự sống. Nếu giờ phút này nàng là Ninh Tiểu Nhàn, sợ rằng hừ cũng sẽ không hừ một tiếng, cho dù không bị mất mạng dưới một kích ở nơi này, cũng sẽ bị đông lạnh thành một khối băng lớn chết chóc.

Nhưng giờ phút này thao túng thân thể nàng là Trường Thiên. Nàng chỉ cảm thấy đan hỏa trong cơ thể bị điều động. Giống như là trước đó đã biết âm hàn lệ khí  này sẽ hoạt động như thế nào, liền đi trước một bước ngăn chặn các kinh mạch, không để cho nó đi qua. Đan hỏa của nàng chỉ có chút thành tựu, cũng không tràn đầy, vốn không đủ dùng để đối phó với cấp bậc thần thông như thế này. Nhưng Trường Thiên đã quyết định thật nhanh rút lấy thần lực chứa đựng trong nội đan nàng, làm nhiên liệu đưa cho đan hỏa.

Đan hỏa của nàng hừng hực thiêu đốt, giống như đột nhiên xăng xối lên, lại đem âm hàn nhập vào cơ thể đốt sạch sẽ, đem một chút sức mạnh âm hàn cuối cùng vững vàng khống chế được, lôi vào trong nội đan.

Giờ khắc này, nàng liền hiểu ra, nàng vốn cho là thần lực ở trên người  vận hành tốc độ càng nhanh càng tốt. Nhưng sử dụng ở trong tay Trường Thiên, ngược lại chậm chạm mà có quy luật, tùy tâm sở dục nhưng không có nửa điểm lãng phí, mỗi một giọt thần lực sử dụng, cũng là vừa đúng. Chẳng qua trong lòng nàng hiểu. Cảnh giới như vậy cho dù nàng có thể hi vọng, có thể nhận thức, nhưng không biết còn cần bao nhiêu kinh nghiệm chém giết mới có thể đạt tới, tựa như một cục bột mì bình thường, ở trong tay bà chủ gia đình bình thường có lẽ chỉ có thể biến thành bánh chẻo, màn thầu, bánh bao, mì hoành thánh, giỏi nhất là một bát mì. Nhưng ở trong tay đầu bếp tay nghề cao, đó là trăm ngàn loại bánh ngọt khác xa hình dạng ban đầu, trăm ngàn loại món ngon tụ hợp. Nhưng mà bà chủ gia đình không biết bột mì có thể chế ra rất nhiều dạng sao? Nàng tất nhiên biết được, chẳng qua là tâm lực chưa đầy, không dám làm mà thôi.

Đây là sự khác nhau một trời một vực giữa ánh mắt, kinh nghiệm, lịch duyệt cùng cảnh giới.

Thời gian nghĩ mặc dù lâu, nhưng những chuyện xảy ra, chỉ trong chớp mắt.

“Rắc” một tiếng vang nhỏ, sức lực từ cánh tay hắc y nhân truyền đến. Tay của hắn vỡ nát.

Tay gãy của Hắc y nhân mềm nhũn rũ xuống, vẻ mặt trên mặt vẫn nhàn nhạt, thật giống như đặc hiệu bại máu tàn sát bừa bãi trong cơ thể  hắn, cùng việc đứt lìa cánh tay này cũng không mang lại chút đau đớn nào. Hắn lấy làm kỳ lạ nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, thấp giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nàng nghe được mình mở miệng. Tiếng nói là của nàng, nhưng ngữ điệu ngạo mạn là của Trường Thiên: “Ngươi là ai?”

Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng xé gió, Mịch La cùng với tùy tùng đang hướng  nơi này chạy tới.

Trong mắt Hắc y nhân lóe lên ánh sáng hứng thú dạt cười hắc hắc nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nàng hừ một tiếng nói: “Đi thong thả không tiễn.”

Hắc y nhân dùng cánh tay còn lại một lần nữa ôm lấy  Khánh Kị công tử, xoay người cất bước mà đi. Hắn đi rõ ràng rất chậm, nhưng Mịch La cùng đám người vừa chạy tới, hắn đã ẩn vào trong rừng, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Ánh mắt Mịch La nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác định nàng bình an vô sự, lúc này mới mở miệng nói: “Người này rất đáng sợ. Hắn là ai vậy?” Lấy  tu vi của nàng, không thể nào toàn thân rút lui, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại làm được. Trên người tiểu cô nương này, rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật? Mới vừa rồi một quyền  kinh thế hãi tục kia hắn cũng không thấy, nếu không là từ việc đó có thể đoán ra nhiều thứ.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn cũng không nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

“Đó là một phân thân của Âm Cửu U...... . Mặc dù tu vi luyện không tới thần kỳ, kinh nghiệm chiến đấu lại rất phong phú.”

Mịch La lấy làm kinh hãi, không nhịn được nói: “Ngươi không sao chớ? Cần nghỉ ngơi một chút không?”

Lúc này nàng mới quay đầu đưa mắt nhìn Mịch La

Trong lòng Mịch La giật thót, cái nhìn này trong đó có khủng bố cùng sát khí quen thuộc. Con ngươi của nàng khẽ lóe kim quang, cả người để lộ ra uy nghiêm Lãnh Mạc người lạ chớ tới gần, trong mắt của hắn, nàng rất kỳ quái, một chút cũng không giống vẻ khả ái lúc bình thường.

Nàng giống như là đột nhiên thay đổi thành một người, đối mặt với hắn, không hề che dấu sát khí!

Nàng thấy trong mắt Mịch La chưa từng giấu diếm quan tâm cùng lo lắng, ngay sau đó dưới đáy lòng cảm nhận được sự tức giận. Nàng cảm nhận được động tác mình, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, ta còn có việc, từ biệt tại đây.”

Hắc y nhân đã rời xa, phạm vi của hắn đã mất đi hiệu lực, Thất tử cũng có thể nhúc nhích. Nàng gọi Thất tử, nhảy lên phần lưng của nó. Động tác dứt khoát gọn gàng đến mức làm cho lời nói trong miệng Mịch La bị ngăn ở trong miệng, không nói ra được.

Thất tử bị trói buộc được lòng tràn đầy buồn bực ngao một tiếng, vỗ cánh muốn bay. Lúc này bên tai của nàng đột nhiên truyền đến truyền âm của Mịch La, đó là âm thanh trầm thấp: “...... Có phải là Thần Quân đại nhân không?”

Nàng quay đầu lại. Lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn một cái, không làm bất kỳ phản ứng nào.

Trọng Minh điểu màu trắng vỗ cánh, như mũi tên bay thẳng lên trời.

Mịch La Độc đã hiểu cái nhìn tràn đầy uy hiếp cùng cảnh cáo. Hắn nhìn  phương hướng nàng rời xa, hồng quang trong con ngươi lưu chuyển, như có điều suy nghĩ. Thủ hạ không nhịn được nói: “Công tử, chúng ta có cần tiếp tục truy kích Khánh Kị không?”

“Không cần.” Qua một lúc lâu, hắn mới thản nhiên nói, “Để hắn đi đi, Khánh Kị cũng không quấy lên được sóng gió gì. Tốt nhất là đem người áo đen kia điều tra kỹ càng một phen. Vật hắn đánh vào người Hình Đại là thứ gì mà có thể đưa tiềm năng bộc phát đến mức đấy?”

Hình Đại là tu sĩ cực kỳ đắc lực bên cạnh Khánh Kị. Theo tài liệu trong tay của hắn thì người này không có những kiếm thuật kỳ dị này. Thật ra thì, trước khi chết Hình Đại đã dùng qua những thứ kiếm đạo thần thông này, lúc còn sống hắn chưa bao giờ dùng qua những chiêu thức đó.

Lập tức mọi người đem sân nơi này thu thập sạch sẽ, lại đem lũ ôn chủng còn lại thu vào. Lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Lần này khổ tâm bố trí, nhưng cái gì thành quả cũng không có, Ôn Yêu sinh tử không biết, Khánh Kị thì được người khác cứu đi. Phong sư nhai thấy sắc mặt Mịch La vẫn đạm mạc, không nhịn được lên tiếng an ủi: “Công tử, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Gặp gỡ lần này cùng có liên quan đến vận khí.”

Mặt Mịch La trầm xuống một lát, khóe miệng đã từ từ lộ ra một nụ cười: “Thật ra thì, cũng không coi là không thu hoạch được gì.”

Phong sư nhai ngạc nhiên nói: “Công tử, chúng ta còn có thu hoạch?”

Mịch La xem xét hắn một cái: “Tất nhiên có, chẳng qua không biết là thu hoạch  lớn hay nhỏ mà thôi.”

=======

Thất tử triển khai toàn bộ Tốc độ. Thân thể hình giọt nước trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng. Nhưng là tâm tình của nó một chút cũng không tốt.

Thời gian sắp đến.

Rốt cục, nó bay qua vài ngọn núi, ở dưới một mảnh vách đá  tìm được một cái huyệt động nho nhỏ, thoạt nhìn an toàn mà bí mật.

Ninh Tiểu Nhàn từ trên lưng nó nhảy xuống, đem nó trở tay thu vào tầng thứ năm của Thần Ma ngục. Còn mình thì vào tầng dưới cùng, đi qua Hóa Yêu Tuyền bước nhanh đi về phía Trường Thiên, ở trước mặt hắn đứng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt này, nàng có thể rõ ràng cảm giác được sau đó hắn ghé vào trên người nàng bị hút ra. Nàng lại nắm giữ quyền chủ động của thân thể.

Nhưng là một giây sau, nàng liền vô lực té xuống đất, sau đó bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ấm áp ôm vào trong ngực.

Từ ngày nàng mở ra cánh cửa thần thông kia, Trường Thiên đã gieo yêu lực xuống cơ thể nàng, làm cho nàng có thể ở trong lúc nguy cấp vận dụng “Thỉnh Thần Thuật”, tạm thời để hắn thế thân. Nhưng Thỉnh Thần Thuật chỉ có thể duy trì ngắn ngủn bốn mươi hơi thở, nhiều hơn nữa rất khó.

Chỉ sợ tu vi của nàng sắp tiến vào Vạn Tượng trung kỳ, hậu quả sau khi Thỉnh Thần chấm dứt, cũng phải bị tê liệt mười ngày! Hiện tại, nàng có thể nói chuyện nhưng chân tay không thể nhúc nhích. Cho nên mới vừa rồi hắn không có ngăn lại Âm Cửu U, cũng không có cùng Mịch La dây dưa nhiều hơn nữa. Bởi vì thời gian không đủ! Nha đầu này tạm thời mất đi năng lực hành động, so sánh với thường nhân còn không bằng, nếu tên hồ ly kia đối với nàng làm ra chuyện xấu gì, Trường Thiên không phải sẽ hối hận suốt đời sao?

Nàng nhất thời làm nũng. Cả người xương, mạch máu, gân mạch, đều giống như gảy lìa từng khúc.

“Đau quá a.” Nàng đứt quãng nói, trừng mắt nhìn, nước mắt không bị khống chế rơi xuống, “Làm sao lại đau như vậy? Cảm giác giống như là bị xe cán qua đụng đi đụng lại nhiều lần!”

“Thân thể nàng quá yếu, không chịu nổi thần uy của ta. Thỉnh Thần Thuật kích phát toàn bộ tiềm năng của nàng, hiệu lực vừa kết thúc, sẽ cắn trả lại bản thân.” Hắn vươn  ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, sau đó điều chỉnh tư thế một chút, để cho nàng nằm trên đùi mình, cái mông đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên đặt  trên đùi hắn, mà chân nhỏ cuộn lên, nhẹ nhàng tựa vào  dưới xương sườn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.