Chương trước
Chương sau
Vị trí Kính Hải vương phủ trong Thành Đô Linh, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, cho nên đám người Ninh Tiểu Nhàn hầu như không tốn chút công phu nào đã tìm được. Sau khi nàng đưa bái thiếp, lập tức có nô tài một mực cung kính dẫn đường.

Kính Hải vương phủ với tư cách bá chủ một phương, khỏi cần nói là một dãy cung điện to lớn, diện tích rộng lớn, chiếm tới một phần năm toàn bộ Thành Đô Linh. Mà hạ nhân hầu hạ trong phủ cũng đạt đến mười vạn người. Chỉ nhìn số người cũng biết cả nhà Kính Hải vương hưởng thụ đãi ngộ còn vượt xa vương hầu rất nhiều.

Mọi người Ẩn Lưu tới từ sơn mạch Ba Xà, sớm xem đủ kiến trúc khổng lồ, độ cao cung điện trong rừng của bản thân họ còn đến vài trăm thước. Vì vậy mọi người đối với sự rộng rãi của Vương Phủ cũng không có quá nhiều kinh ngạc nhưng lại khiếp sợ sự xa xỉ tinh mỹ trong vương phủ. Hiện tại bà cốt bị giam ở trong Thần Ma Ngục đã hầu hạ đại ty thừa hơn mười năm, hiểu rõ bố cục Vương Phủ. Bà ta từng nói cho Ninh Tiểu Nhàn, bố cục cả tòa Vương Phủ chính là “Tàng sơn nạp hải tú lâm”*.

Trên vùng bình nguyên này có vài ngọn núi nhỏ, ngay trong phạm vi vương phủ, mỗi một ngọn núi đều được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, toát ra vẻ đặc sắc khác nhau, có một liệt uyển với tác dụng dự trữ nuôi sống động vật để săn bắn. Mà bên trong phủ còn có một vùng “Tiểu Kính Hải” chiếm diện tích hơi rộng, một cái hồ căn cứ hình dáng thực sự của Kính Hải rồi rút nhỏ gấp mấy vạn mà đào lên. Bên bờ trồng đầy liễu, nghênh hoa đón xuân. Tuy thời tiết cuối thu nhưng lại vẫn có một mảnh xuân ý dạt dào. Càng quan trọng hơn chính là nước lưu động trong hồ là nước biển. Mặc dù Vương Phủ cách biển rộng một đoạn nhưng chắc đáy biển Tiểu Kính có một nhánh đường hầm được thợ đào trực tiếp từ bờ biển thông tới nơi này, thông qua trận pháp dẫn nước biển cuồn cuộn không dứt vào trong hồ, vì vậy hồ này cũng có thuỷ triều lên xuống.

Trong hồ trúc có mười mấy gò đất và hòn đảo nho nhỏ, trong nước nuôi các loại cá biển hiếm quý, trên sóng nước xanh biếc có xây lầu nhỏ, tạo điều kiện cho tân khách ở chỗ này ngắm cảnh xem cá.

Kính Hải vương còn sai người ở trong phủ tạo ra một mảnh lâm viên, thạch đá lởm chởm đặc sắc, dòng suối mát sáng long lanh, tùng bách xanh biếc tràn đầy sức sống. Trăm hoa kiều diễm kết hợp trận pháp, dời một bước lập tức đổi một cảnh. Bố trí hoa văn hỗn loạn dần dần mê hoặc ánh mắt người nhìn. Thậm chí Ninh Tiểu Nhàn còn chứng kiến có vườn hoa theo kiểu nước Anh, trồng loại cây xanh cắt tỉa tạo thành bức tường mê cung khổng lồ, đặt cùng lâm viên tạo ra phong cảnh vừa kỳ dị vừa hài hòa.

Tất cả phòng ốc đình viện trong vương phủ, đồ dùng trong nhà được bài biện, tất nhiên khắp nơi khoe khoang sự xa hoa ít thấy. Chỉ có điều mấy thứ này vừa so sánh với đại thủ bút tàng sơn nạp hải dường như rất bình thường.

Đám người Ninh Tiểu Nhàn đi một lát, người hầu bên người đổi mấy lần, càng về sau vật liệu may mặc trên mình người hầu ra ngoài nghênh đón càng tốt, hiển nhiên địa vị trong đám hạ nhân lại càng cao. Cuối cùng hai gã người hầu cung kính dẫn Ninh Tiểu Nhàn tới sảnh Hồng Nhạn mà bình thường Kính Hải vương thường dùng để tiếp khách, mà đám ẩn vệ được mời đến thiên điện nghỉ ngơi. Nếu ở chung một chỗ với Kính Hải vương còn có nguy hiểm, vậy cái vương phủ này ngay từ vài thập niên trước đã sụp đổ rồi.

Bình tĩnh mà xem xét, vô luận lúc ban đầu gặp phải Hoàng Phủ Minh hay về sau bắt được bà cốt, đều khiến nàng hết sức tò mò về gia tộc Kính Hải vương. Thân là một người phàm tục lại có thành tựu, công lao và sự nghiệp như thế, chỉ có thể dùng bốn chữ “không thể tưởng tượng nổi” để hình dung.

Hiện tại bản tôn đang ngồi trước mặt nàng. Hoàng Phủ Tung Vân có dáng người cao lớn khôi ngô, một bộ áo bào bạch hạc màu vàng, diện mạo chỉ giống như mới hơn ba mươi tuổi, lông mày nằm ngang, mắt xếch, màu da hơi đen, ria mép hai bên được cắt sửa tỉ mỉ. Có lẽ do nhiều năm ở địa vị cao, vẻ mặt hắn không giận tự uy. Đối với người phàm thì hắn rất có uy thế, đáng tiếc nàng thường thấy người tu tiên, đại yêu, đại năng, hắn có mạnh mẽ hung thần hơn nữa cũng chỉ như thế.

Đây chính là phụ thân của Hoàng Phủ Minh? Nàng nhớ tới Hoàng Phủ Minh môi hồng răng trắng, còn nhỏ tuổi đã có khuynh hướng mắt hoa đào. Chẳng lẽ tiểu tử kia lớn lên giống mẫu thân? Nếu không sao bộ dáng lại không giống cha của hắn?

Quan trọng nhất là khí tức trên người Hoàng Phủ Tung Vân, quả nhiên chỉ là người phàm!

Lúc trước khi chưa thấy mặt, nàng vẫn cho rằng vị Kính Hải vương này dùng phương pháp gì đó để che dấu thần thông trên người. Dù sao trừ yêu lực, linh lực ra, lực lượng biểu hiện ra ngoài có nhiều loại. Không nói người khác, một thân thần lực của nàng trong mắt người khác, họ cũng sẽ cảm thấy hơi thở rất rối loạn.

Chỉ có điều nàng từ trên người Hoàng Phủ Tung Vân cảm nhận được, thật sự chỉ có hơi thở người phàm. Người ta là chủ, nàng là khách, nàng cũng không tiện thả thần niệm điều tra tình huống trên người ông ta. Nếu muốn nói có cái gì kỳ lạ thì chính là sát khí cảm nhận được từ trên người Hoàng Phủ Minh, chẳng qua sát khí trên người Hoàng Phủ Tung Vân yếu hơn rất nhiều. Nếu không phải lúc nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Minh có Trường Thiên chỉ điểm, bây giờ chắc chưa thể bắt sự khác thường trên người Hoàng Phủ Tung Vân.

Hiện tại nàng đã có thể khống chế tâm trạng của mình rất tốt, vì vậy chỉ hơi thi lễ với chủ nhà.

Khi nàng đánh giá Hoàng Phủ Tung Vân thì người ta cũng đang đánh giá nàng. Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn tới cửa bái phỏng, về mặt lễ tiết cũng không thể ăn mặc quá mức giản dị nên nàng một bộ váy ngắn thân đối đỏ tươi thêu hoa, ngàn gấm phác họa eo nhỏ, khoác áo hoa bối tử bằng tơ tằm màu trắng, búi tóc trên đầu được chải truốt khéo léo, trang sức có châm cài tóc lưu tô kim, thanh tú động lòng người đứng ở đó như hoa tường vi sau mưa, một thân linh hoạt.

Hoàng Phủ Tung Vân chỉ nhìn hai mắt rồi không tiếng động thu hồi ánh mắt, cười nói: “Ninh trưởng lão Ẩn Lưu quang lâm, chiếu sáng cả trướng bồng.”

Ngay từ mấy tháng trước Ninh Tiểu Nhàn đã được bổ nhiệm thành một thành viên trong hội trưởng lão Ẩn Lưu. Tuy nhiên Kính Hải vương phủ dùng danh nghĩa chủ nhân Ninh Viễn Đường mời nàng tới đây, đương nhiên họ coi trọng Ẩn Lưu sau lưng Ninh Viễn Đường, vậy nên gọi danh hiệu của nàng ở Ẩn Lưu, điều này đối với chủ khách tự hiểu rõ trong lòng.

Nàng không cần phóng thần niệm ra ngoài, giác quan bén nhạy vẫn có thể phát hiện trong điện có mai phục ám vệ bảo vệ an toàn của Hoàng Phủ Tung Vân. Hắn là thân thể người phàm nên khi đối mặt với người tu tiên tất nhiên phải cẩn thận gấp bội. Mấy ám vệ đó cũng không thu liễm khí thế, hiển nhiên không kiêng kỵ tân khách.

Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Có thể được Vương Phủ mời, hết sức vinh hạnh.” Sau đó chân thành nói: “Thời điểm Ninh Viễn Đường khai trương, ngài còn phái người đến đó tham gia và tặng phẩm, dân chúng địa phương tới giờ vẫn còn đang nghị luận sự rầm rộ ngày đó, ta còn thiếu ngài một lời cảm tạ.”

Hoàng Phủ Tung Vân sờ râu mép nói: “Vậy ngươi đã tạ ơn lầm người rồi. Đó là chủ ý của tiểu nhi Hoàng Phủ Minh. Ta xem hắn nói có lý nên cũng mặc hắn buông tay làm. Ngay cả hàm thiếp đưa ngươi cũng do hắn tự mình đề bút viết. Nếu ngươi muốn cám ơn, chỉ đành phải nói cùng hắn.”

Ninh Tiểu Nhàn làm như mới nhớ tới, ngạc nhiên nói: “Đại thọ lão thái quân sắp tới, sao không thấy Hoàng Phủ Minh?”

Nàng dễ dàng mở đề tài, Hoàng Phủ Tung Vân mười phần thâm ý nhìn nàng một cái nói: “Lúc trước hắn trở về tông môn một chuyến, hôm nay xế chiều đã trở lại phủ. Nếu biết ngươi đã tới, không biết sẽ cao hứng thành bộ dáng gì.”

Nàng chỉ khẽ cười một tiếng.

Hoàng Phủ Tung Vân chỉ thuận miệng nói như vậy, kế tiếp lại hàn huyên một vài vấn đề khác, cuối cùng mới nói đến việc Ninh Viễn Đường và phủ hợp tác. “Sản phẩm linh trà và ngưng hương lộ của Ninh Viễn Đường quả nhiên có hiệu quả, hiện tại trong phủ ta cũng đang sử dụng đó.” Hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, cười giải thích: “Tuy một nhà chúng ta là người phàm nhưng uống linh trà có mùi vị hơn. Ngưng hương lộ có tác dụng nâng cao tinh thần vui vẻ, thân thuộc trong phủ tất cả đều cực kì yêu thích.”

Xem một chút, xem một chút, người ta đây mới là thổ hào ah. Hai thứ đồ này đối với người tu tiên mới có tác dụng lớn. Bọn họ lại vì mùi dễ ngửi mà mua vào phủ để dùng, quả nhiên là một đám phá sản hàng. Nàng thầm mắng trong lòng, ngoài miệng tự nhiên cười nói: “Khó có được hai món đồ đó có thể vào pháp nhãn của ngài, trở về Ninh Viễn Đường ta lại đưa tới đây hai nhóm. Chẳng qua ngài cũng biết, Ninh Viễn Đường ở trong châu phủ mà vương phủ quản lí còn đang mở hơn mười nhà chi nhánh, cũng dựa vào thuế suất địa phương để nộp, ngài xem?”

“Tiến hành để cùng có lợi, tất nhiên càng nhiều càng tốt.” Hoàng Phủ Tung Vân ngược lại không có làm khó nàng. “Một tháng sau, tư thương cục trong phủ ta sẽ truyền mệnh lệnh xuống thông báo các phủ thành chủ, chớ lo lắng. Đồng thời, ta còn muốn thỉnh Ninh trưởng lão giúp ta chuẩn bị một ít thảo dược.”

Hắn giơ lên tay, phía sau đã có người đưa cho một phần danh sách tới đây. Ninh Tiểu Nhàn nhận lấy nhìn, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Trên danh sách này đều là một vài linh thảo rất lạ ít lưu ý, tỷ như có một vị u văn thảo, người phàm vắt lấy nước cỏ nhỏ vào mắt sẽ nhìn thấy quỷ hồn. Nhưng bào chế đan dược tầm thường bọn họ căn bản không dùng được. Hoàng Phủ Tung Vân giống như biết suy nghĩ trong lòng nàng, liền ho nhẹ một tiếng nói: “Những thảo dược này rất hiếm có, ta đã tìm không ít thời gian mà vẫn thiếu mấy thứ trên đơn. Nghe nói linh thảo núi non Ba Xà đầy đủ hết, thiên hạ ít có. Chuyện này, sợ rằng còn muốn xin Ninh trưởng lão hỗ trợ.”

Ninh Tiểu Nhàn thở ra một hơi: “Tuy thảo dược trên đơn mặc dù ít được quan tâm, nhưng trong Ẩn Lưu có chuẩn bị nhiều hàng, ngài phái người đi lấy hoặc ta cho người đưa tới đều có thể.” Ông ta đã cầu nàng, như vậy thuận tiện xử lý luôn chuyện này. Nàng phiền não nhất chính là thái độ nhi tử của Hoàng Phủ Tung Vân với nàng đặc biệt thân mật. Hiện tại hai bên đều có cung cầu, đó mới là làm ăn trao đổi bình thường.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, mới có hạ nhân báo lại: “Mịch La phủ chủ phủ Phụng Thiên đến!”

Tên hồ ly lẳng lơ tới rồi. Ninh Tiểu Nhàn biết ý thừa dịp đứng lên cáo từ, hôm nay Hoàng Phủ Tung Vân có nhiệm vụ tiếp đãi cực kì nhiều và quan trọng, cho nên cũng thuận thế giữ lại nàng ở trong phủ. Nàng rất muốn từ chối, dù sao ở trong vương phủ thoải mái nhưng ra vào du ngoạn rất bất tiện nha. Song đường đường Kính Hải vương lại nói chuyện hết sức khẩn thiết, nàng chống đỡ không được đành phải đồng ý.

Chậm trễ mười mấy hơi thở, Mịch La đã đi đến trước cửa.

Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào tím bầm, thắt lưng mang bội ngọc, đầu đội kim quan, càng nổi bật lên thân như xuân tùng, lộng lẫy vô song, phảng phất như trích tiên đi ra từ trong tranh, đoạn đường đi tới không biết đã khiến bao nhiêu thiếu nữ nhìn ngây người hoài xuân. Xa cách hơn nửa năm giờ gặp nhau, trên mặt hắn nhiều thêm chút uy thế lãnh đạm mà nham hiểm, khiến cả người có chút khác lạ, đây là do tu vi và địa vị tăng lên mang đến.

Mịch La thấy nàng, hai mắt lóe sáng, trước ôm quyền chào hỏi Hoàng Phủ Tung Vân, rồi mới khẽ mỉm cười Ninh Tiểu Nhàn: “Ngươi cũng tới.”

“Ta và phủ chủ nói xong rồi, đến phiên ngươi.” Nàng đáp lời rồi cười một tiếng, sau đó cáo biệt hai người, xoay người ra cửa. Đại tuyết sơn từ biệt, nàng có ý muốn tránh Mịch La. Trường Thiên và nàng đã hiểu rõ tâm ý của nhau, nàng muốn giữ một khoảng cách với hồ ly chỉ thích câu dẫn hồn phách người khác này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.