Chương trước
Chương sau
“– Nam Minh Ly Hỏa kiếm!  ”

Không chờ nghe xong, Ninh Tiểu Nhàn đã đứng bật dậy, trong mắt tinh quang lóng lánh làm gã sai vặt đứng ở bên cạnh cũng không dám nhìn thẳng, nhanh chóng cúi đầu.

Nàng đau khổ chờ, trên đời này thứ duy nhất có thể giúp nàng và Trường Thiên giải thoát,thần kiếm, rốt cục xuất hiện.

Nàng đi lại mấy triệu dặm đường, vài lần bơi bên bờ sinh tử, cũng chỉ vì đem thanh thần kiếm nắm trong tay. Mà thời điểm nàng hầu như tuyệt vọng rồi, nó rốt cục  đột ngột xuất hiện, xuất hiện ở trước mặt người đời!

Lúc này trong ngực nàng khí huyết trống rỗng, chỉ hận không thể cắn môi hét to, sau đó cười to, nơi nào còn có khí độ tu dưỡng bình thuờng chứ?

Mắt thấy cơ thể nàng hơi run rẩy, ngay cả mặt mũi  đều đỏ bừng, Cưu Ma tiến lên một bước, nắm cánh tay của nàng dùng sức nói:  “Nữ chủ nhân, trấn định một chút!  ”

“Ta biết, ta biết! ” Ninh Tiểu Nhàn hít sâu, toàn lực ức chế tâm tình mênh mông trong lòng mình, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Ngoại trừ với Trường Thiên vui buồn có nhau cho tới bây giờ, lại có ai có thể hiểu được nàng ở trong tuyệt cảnh tìm được con đường sống, trong bóng tối nhìn thấy ánh sáng,cái loại mừng như điên này chứ?

Vui mừng như vậy,  hạnh phuc như vậy,  cực khổ biến mất như vậy.

Nàng hơi hơi nhắm mắt, thì có hai giọt nước mắt trong suốt  chảy xuống má, vô thanh vô tức rơi trên mặt đất.

Đời này, cơ hội vui quá mà khóc thật không nhiều.

Khí tức của Ninh Tiểu Nhàn bất ổn, trong tay phải đột nhiên hiện ra ba  ngân châm, lúc Cưu Ma và Thất Tử còn chưa kịp động thì đã đâm vào ba chỗ trên ngực mình.

Đây chính là  vị trí tâm mạch! Thất Tử kinh hãi nói:  “Nữ chủ nhân!  ”

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt đứng yên, chỉ xua tay một cái, ý bảo bọn họ không cần kinh hoảng.

Chỉ một lúc sau, ửng hồng kinh người trên mặt nàng rốt cục chậm rãi thối lui, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn càng hồng hào một tí.

Nàng nhẹ nhàng rút ngân châm ra. Giọng nói cơ bản đã khôi phục bình tĩnh, chỉ còn ẩn chứa ba phần ý cười:  “Chỉ là phương pháp giải co giật mà thôi, không cần lo lắng.” đúng là xấu hổ a. Trường Thiên dốc lòng dạy nàng lâu như vậy, nàng cũng tự cho là hàm dưỡng sắp học thành thục. Nhưng Nam Minh Ly Hỏa kiếm vừa đến liền lập tức phá hết.

Thấy nỗi lòng khó dằn, ngay cả ngực đều mơ hồ  có chút  đau,nàng đành phải bất chấp, vận hành phương pháp đẩy châm điểm huyệt, đem ức khí trong  ngực tận lực áp chế, nếu không cảm giác mừng như điên lại  đột ngột như vậy, đối với thân thể của nàng sẽ là tự hại mình vô ích..

Thần kiếm chỉ xuất thế mà thôi, còn chưa ở trong tay nàng, hiện tại vui vẻ không khỏi quá sớm. Nhưng mà nàng nhịn không được nhớ hắn:  “Trường Thiên, nếu như lúc này chàng ở đây thì tốt biết bao?  ”

Lúc này Nam Minh Ly Hỏa kiếm được đặt vào  trên sân khấu. Thật ra ở đây ai cũng không thấy được thanh kiếm thần này hình dáng thế nào, bởi vì tất cả mọi người chỉ trông thấy hộp đá dài đựng kiếm. Đá này màu sắc tối tăm, lại tựa như thủy tinh mà không thủy tinh, ngọc cũng không phải ngọc, sáng loáng như mộc. Vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm. Đám tu sĩ nhãn lực đều rất tốt, ngay khi nhìn hộp trên có khắc tám chữ cổ:  “Huyền thiên dị bảo, lưu đãi dư lai ”.

Lúc này Đấu giá sư mặt mày hớn hở giới thiệu:  “Nam Minh Ly Hỏa kiếm là thần vật mà thượng cổ tiên yêu đúc thành. Là lấy vàng thật phương tây, hái ly hỏa ở phía nam hòa tan luyện thành, từ hữu chất tôi luyện tới vô chất, từ vô chất hồi phục lại tôi luyện tới hữu chất, tất cả mười chín lần. Đương nhiên lúc chế tạo có ngầm tương sinh tương khắc lẫn nhau tuyệt diệu vô cùng, chuyên phá tất cả yêu ma ô uế. Thời đại thượng cổ, đã uống máu tươi vô số tiên ma yêu nhân đại năng, thậm chí tự mình chém đứt huyền vũ thần thú. Chủ nhân đời trước của Thần kiếm sau đó nhìnđược Đại Đạo, đã đem kiếm giấu ở trong núi tuyết lớn của tây bắc Nam Chiêm bộ châu.  ”

“Biết được truyền thuyết này không ít tông phái. Nhưng  chưa từng nghe  thấy có người có thể đưa nó từ đại tuyết sơn  mang ra ngoài, bởi vì Nam Minh Ly Hỏa kiếm là kiếm kiệt ngạo. May mà ngày đúc thành kiếm này. Vị kia tông sư kia đã dùng một viên hoàn thần nê đồng thời đã luyện thành hộp đá tàng kiếm, quý trọng ngàn cân này. Có sự kỳ diệu của Ngũ Hành sinh khắc, vừa vặn có thể bỏ Nam Minh Ly hỏa kiếm vào, bên ngoài dùng linh phù cấm chế nữa là đủ. Nhà bán hàng của chúng ta đã bỏ ra nhiều năm thời gian mới tìm được hộp đựng kiếm, lúc này mới có thể đem thần kiếm từ trong lòng núi tuyết lấy ra. Hôm nay cho dù bảo kiếm này rơi vào trong tay vị anh hùng nào, các vị lại có mắt duyên cùng thần kiếm như vậy, cũng là chuyện may mắn bằng trời”

Hắn ở nơi này nói  nước miếng tung bay xong, Ninh Tiểu Nhàn lại nhìn  cái hộp trên có khắc bát tự cổ ngữ nhíu nhíu mày.  Chữ “Dư” thông với chữ “Nhĩ”, người ngoài cuộc thấy chữ  “Lưu đãi dư lại “, đại khái sẽ nghĩ “Tạm gác lại ngươi tới “, có thể chỉ có vẻn vẹn mấy người biết, cái này chữ “Dư ” sợ rằng có chút huyền cơ.

Ánh mắt của nàng hướng dưới khán đài quét tới, quả nhiên trông thấy vị  Chân sư tỷ kia nắm chặt cánh tay Dư Anh Nam, hiển nhiên kích động đến khó kiềm chế. Chẳng qua ở trước mặt mọi người, hai người không  dám nghị luận  lên tiếng.

Ngay cả chủ nhân đời trước của thần kiếm cũng nói Nam Minh Ly Hỏa kiếm nên thuộc về Dư Anh Nam  sao? Bên môi Ninh Tiểu Nhàn tràn ra tia cười lạnh: Pháp khí cùng chủ nhân có ràng buộc sâu đậm, ngươi nhận được Đại Đạo sau đó đem thần vật  từ bỏ, giống như bỏ xuống người bạn cùng sinh cùng tử của mình, lại có tư cách gì quyết định chủ nhân nhiệm kỳ kế tiếp của nó là ai chứ?

Ngươi nói thanh kiếm thần này nên thuộc về Dư Anh Nam là sẽ huộc về nàng ta sao? Buồn cười! Trên đời này có ngàn vạn lí lẽ, đều dùng quả đấm nói ra. Không chỉ có  nàng nghĩ như vậy, người bán  Nam Minh Ly Hỏa kiếm cùng Thiên Thượng Cư đều nghĩ như vậy, bằng không vì sao cái chuôi được xưng là thần kiếm có thể tự động chọn chủ này, lại rơi vào Hội đấu giá số 1 trên oàn đại lục?

Cho nên lúc này dưới đài thân ảnh Dư Anh Nam tuy là mờ nhạt, Ninh Tiểu Nhàn lại có thể mơ hồ nhìn ra nàng lắc đầu, hiển nhiên đối với thần kiếm có thể rơi vào trong tay nàng không quá hy vọng. Nơi này là nơi nào? Là Bạch Ngọc Kinh, nơi thiên hạ tài phú tập hợp, nàng chỉ là một nữ đệ tử Trúc cơ kỳ nho nhỏ, coi như có cây to phái Cửu Tiêu ở chỗ này cũng không thể cứng rắn đoạt kiếm.

Quả thực, coi như chủ nhân trời định của bảo kiếm có ông trời làm chỗ dựa cho nàng, nhưng mặc cho người nào cũng nghĩ không ra, ở sàn đấu giá dùng tiền như nước chảy này, Dư Anh Nam chỉ là một cô gái nho nhỏ thì làm thế nào ấy được Nam Minh Ly Hỏa kiếm?

Dưới đài diện mạo khách quý mờ nhạt, ngay cả đấu giá sư cũng nhìn không thấy. Đương nhiên coi như hắn nhìn thấy, cũng sẽ không cho rằng Dư Anh Nam chính là chủ nhân của thanh kiếm thần này, cho nên hắn lớn tiếng nói:  “Bởi vì thần khí tham gia đấu giá quá đột ngột, vào khoảng sau một canh giờ sau Bạch Ngọc Kinh sẽ bắt đầu đấu giá Nam Minh Ly Hỏa kiếm, xin mọi người tự động chuẩn bị.  ”

Nơi đây dù sao vẫn là chỗ làm ăn, tuy Ninh Tiểu Nhàn có thể đoán được đấu giá là người bán kiên trì yêu cầu, bằng không lấy tính toán nhỏ nhặt như Thiên Thượng Cư, tính oán đều hận không thể chậm lại một ngày, đấu giá tiến hành càng chậm chút sẽ làm cho người mua bỏ tiền trong tay càng nhiều. Thần khí cũng đích xác có tư cách khiến Thiên Thượng Cư làm ngoại lệ, nhưng bản năng làm thương hội vẫn là suy nghĩ kiếm  tiền, vì vậy Thiên Thượng Cư mới đem thần kiếm đấu giá chậm một canh giờ, chính là làm cho người định mua nhanh chóng xoay sở đủ iền.

Thời gian ngắn như vậy, muốn từ ở ngoài Kinh Đô điều động khoản tiền lớn tiến nhập đã là không thể nào, vì vậy kế tiếp người mua muốn đấu giá Nam Minh Ly Hỏa kiếm, so đấu chính là sức mạnh, tư bản cùng ở với giao thiệp trong Kinh Đô.

Ninh Tiểu Nhàn trước tiên làm cho gã sai vặt gọi Ngô quản sự. Hắn đi tới, sắc mặt nàng không tốt:  “Ngô quản sự, thần vật thế này tiến nhập đấu giá, sao ngươi không đề cập sớm cho ta biết? ”

Ngô quản sự tự tay đi lau mồ hôi hột trên chóp mũi nói:  “Hôm nay không phải ta  làm nhiệm vụ, ta cũng là tâm huyết dâng trào liền ngẫu nhiên đến đây nhìn thôi, nào biết vừa vào đã gặp được thần khí đấu giá! Quả nhiên không có đi một chuyến uổng công.  ”

Ninh Tiểu Nhàn chỉ thuận miệng oán giận một câu thôi, lúc này thời gian quý báo dường nào, ở đâu có tâm tư nói chuyện phiếm cùng hắn, Vì vậy vội vàng đem mấy ngày trước đã làm cho Thiên Thượng Cư giám định sư đánh giá qua giá cả gì đó đều lấy ra, như đinh chém sắt nói:  “Đi đi!  ”

Ngô quản biết nàng cũng muốn thần khí, tất nhiên là hưng phấn nói:  “Ta đây đi làm ngay. ” tiếp nhận vài món bảo bối, vội vã đi.

Cưu Ma cùng Thất Tử liếc mắt nhìn chăm chú, đều cảm giác mới lạ. Bọn họ ngàn đoán vạn coi là, cũng đoán không được nữ chủ nhân cuối cùng lại dùng phương thức này đi tranh thủ Nam Minh Ly Hỏa kiếm — không phải ở rừng sâu núi thẳm, mà là đang Bạch Ngọc Kinh; không phải là liều mạng tranh đấu, mà là tiền Vạn gia mở đường!

Ninh Tiểu Nhàn bây giờ không rảnh quản bọn hắn nghĩ như thế nào. Nàng biết đối thủ của mình hôm nay sợ rằng không chỉ là đám người ở đây. Theo tin ức chỉ sợ trong vòng một giờ sẽ có nhiều người vào Bạch Ngọc Kinh chiêm ngưỡng phong thái thần khí đồng thời cũng sẽ có người giàu có thổ hào cùng nhau tiến đến, đến lúc đó muốn đem thanh thần kiếm lấy xuống sẽ cực kì khó khăn.

Nàng liếc qua Thất Tử nói:  “Cầm tín vật của ta đi tìm Dương chưởng quỹ, bảo hắn đem tất cả tiền trên sổ sách của phân bộ trong Kinh Đô đến đây. Phải nhanh! ” dừng lại một chút lại nói,  “Mặt khác, ngươi không phải sợ mất thời gian, trước khi rời khỏi Bạch Ngọc Kinh hãy đem Ẩn Vệ theo, sau đó hãy đi lấy tiền sẽ an toàn hơn. ” Thất Tử dùng tốc độ nhanh nhất, việc này giao cho hắn làm tất nhiên là hợp lý nhất. Dương chưởng quỹ là người phụ trách Ninh Viễn đường ở trong Kinh Đô, tiền thu buôn bán nơi này đều thuộc về hắn quản lý. Ninh Viễn đường là sản nghiệp cá nhân của nàng, làm đại đông gia muốn lãnh tiền bạc, hắn tất nhiên không thể có ý kiến.

Nhưng là linh trà mất trộm trước đây, Kim Vô Hoạn tìm tới cửa ở phía sau, nàng cũng không xác định hiện tại lại có bao nhiêu người ngầm nhìn chằm chằm Ẩn Lưu, cho nên Thất Tử cần phải đảm bảo cẩn thận.

Thất Tử biết chuyện quá khẩn cấp, tuân lệnh xong liền dứt khoát đi. Sau khi hắn ra ngoài, chứng kiến toàn bộ Bạch Ngọc Kinh tiếng người huyên náo, rất nhiều thân ảnh mơ hồ đang ra sức hướng ra phía ngoài chạy vội, đoán chừng đều giống như hắn vậy, vội vàng xoay tiền cho chủ nhân

Toàn bộ trong Kinh Đô đều sôi trào!

Cho dù là người kiến thức rộng rãi, mắt cao hơn đầu trong Kinh Đô, cũng không phải may mắn như vậy, có thể lúc sinh thời gặp thần khí một lần, hơn nữa còn là Nam Minh Ly Hỏa kiếm đại danh đỉnh đỉnh!

Trên địa vực rộng rộng rãi, từ bắc đến nam, cho dù cưỡi nhanh nhất bích thủy thú mắt vàng cũng phải bỏ ra mấy canh giờ mới có thể chạy xong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.