Chương trước
Chương sau
Hắn đen mặt, tay trái hướng tới tảng đá lớn.

Trong nháy mắt tảng đá xui xẻo này vô thanh vô tức thành phấn vụn.

Nàng khóc một lát, dần dần chậm lại, lén lút mở mắt lại gặp đúng  lúc tảng đá bị trút giận, nàng sợ hãi hít một ngụm lãnh khí, nước mắt lại càng không có khuynh hướng ngừng.

Trường Thiên nhẹ giọng dụ dỗ trong chốc lát, lại phát hiện hiệu quả quá nhỏ, ngược lại nàng còn há miệng thở dốc, khiến cho khoảng đầy đặn trước ngực hắn cọ tới cọ lui, khiến cho lửa giận của hắn tản đi thì hỏa khí khác lại lặng lẽ tăng lên.

Đây cũng không phải thời điểm tốt. Hắn suy nghĩ một chút, quyết định rời lực chú ý của nàng “Nàng không muốn biết chuyện của Kim gia sao?”

Lời vừa nói ra, hô hấp của nàng nhất thời hồi phục rất nhiều. Chẳng qua là còn chôn mặt trong lồng ngực hắn, không chịu ngẩng đầu lên.

Điều này thật không thể trách nàng. Hiện tại gương  mặt nàng đỏ lên, xấu muốn chết, cũng không thể không biết xấu hổ để cho hắn thấy.

Trường Thiên biết nàng đang nghe, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của nàng nói “Ta rời kinh đô, Kim Vô Hoạn cùng Kim Mãn ý đã bỏ mạng, chỉ còn Kim Mãn Nghiên. Ta quyết định không buông tha toàn gia này, nhưng thời điểm ta trở lại Ẩn Lưu chuẩn bị người, đã có người đi trước ta một bước xuất thủ với Tế Thế Lâu”

Cái gì? Nàng trừng mắt nhìn, có người xuất thủ so với Trường Thiên còn nhanh hơn?

“Theo tư liệu ta thu thập được, Tế Thế Lâu cũng là gia tộc được nhiều tiên phái chú ý tới. Kim gia từ trên xuống dưới cũng phải có hơn sáu nghìn người, tin tức từ Bạch Ngọc Kinh vừa truyền tới trong phái, cả Tế Thế lâu đã hỗn loạn”

Hắn dừng một chút, thấy nàng chỉ hô hấp đều chứ không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói “Lối ra vào Bạch Ngọc Kinh đã bị ta phong tỏa, Kim Vô Hoạn đồng thời mất tích. Bên ngoài đều đoán rằng hắn chết trong tay ta, nhưng không tìm ra chứng cứ xác thực, lại không có người dám tới hỏi ta, nhất thời Kim gia lâm vào tình thế khó khăn thế nào, nàng có thể tưởng tượng được không?”

Hắn nhẹ nhàng lay nàng, Ninh Tiểu Nhàn không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Cõi đời này dù là tiên phái hay yêu tông, trên cơ bản chỉ chia làm hai loại, một loại môn phái truyền thừa nghiêm cẩn như Triều Vân Tông, một … loại khác chính là giống như Tế Thế Lâu, dựa vào Phủ Phụng Thiên. Hai loại phương thức này có ưu khuyết điểm riêng, chỉ cần chỗ dựa phía sau phát sinh chuyện ngoài ý muốn liền mang tới kết quả vô cùng tệ. Ví dụ như khi phủ chủ Phủ Phụng Thiên vừa qua đời, Khánh Kị cũng Mịch La tranh giành quyền lực, thiếu chút nữa đem Phủ Phụng Thiên chia thành hai phái. Hay như việc chưởng môn Kim gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, cả Tế Thế Lâu lâm vào tình cảnh quần long vô thủ, chế độ gia trưởng khiến một cuộc tranh đoạt quyền lực lại nổi lên.

Ý vị xâu xa lại ở chỗ, chuyện trong Bạch Ngọc Kinh ai cũng không thể xác định Kim Vô Hoạn có chết trong Kính Trung giới hay không, dù sao người chứng kiến cũng chỉ có một mình Trường Thiên. Dưới tình huống này, bào đệ của Kim Vô Hoạn là Kim Vô Nhai giành trước một bước chiếm quyền, muốn đem Tế Thế Lâu nắm trong tay. Song các thúc trong tộc lại có tài lực hùng hậu, nhân mạch sâu rộng, uy vọng lại lớn, có thể nào để hắn độc tài nắm quyền? Hai bên rất nhanh đã đấu đá như gà chọi, bất quá bọn họ đối với cô nhi quả mẫu của Kim Vô Hoạn cũng tương đối khách khí, đề phòng vạn nhất một ngày kia Kim Vô Hoạn đột nhiên xuất hiện hướng bọn họ gây khó dễ.

“Chàng lại không trực tiếp tới cửa gây chuyện với bọn hắn?” Nàng cúi đầu, giọng nói buồn buồn lại mang theo mấy phần nghẹn ngào.

Hắn vỗ nhẹ lưng nàng hai cái, giúp nàng thuận khí mới cười nói “A, ta vốn cũng có ý này, chẳng qua là sau khi rời kinh, nhân thủ đơn bạc, chờ khi về tới Ẩn Lưu lại nhận được tin Tế Thế lâu có biến, sau đó liền thay đổi chủ ý … nàng thật sự cho là ta động một chút muốn diệt môn nhà người khác sao?”

“Không phải là chàng tàn sát hết Thiên Thượng Cư sao?”

Động tác trên tay hắn hơi dừng lại “Là lão Hạc nói với nàng?”

“Đúng” Nàng giật giật thân thể, điều chỉnh tư thế một chút “Chàng đừng trách hắn, là ta buộc hắn đem chuyện phát sinh mấy năm gần đây nói cho ta biết”

“Hắn luôn ở trong rừng rậm Ba Xà, không biết hết tình huống thật” Thấy nàng lắng nghe cẩn thận, hắn lặng lẽ đưa tay rời xuống, nắm lấy eo nàng, xoa nhẹ theo tiết tấu, quả nhiên nàng hướng lồng ngực hắn dán vào. Phía sau nàng bị đau, không dám ngồi xuống, cứ như vậy nửa quỳ nửa úp sấp, cái mông lại nhếch lên, từ góc độ của hắn nhìn xuống, tư thế thực hấp dẫn.

Nàng nắm trong lồng ngực hắn, không thấy được ngọn lửa trong mắt hắn. Hầu kết Trường Thiên khẽ giật giật “Mấy ngày trước nàng tra sổ sách Ngoại Sự Đường, không phát hiện cứ mỗi nửa năm lại có Phúc Kim nhập sổ sách sao?”

Nàng quả nhiên bị vấn đề này phân tán lực chú ý, ngưng thần ngẫm nghĩ một chút liền nhớ ra rõ ràng “Đúng, cứ mỗi nửa năm sẽ có chừng sáu trăm cân, số lượng vô cùng ổn định, nhưng từ sổ sách nhìn ra, bên cung cấp Quảng Tuệ môn cùng Chú Thao điện, giá thu mua vô cùng thú vị, cơ hồ chính là cho không. Ta đã tra tài liệu, hai tiên phái này cũng không nhỏ, đều ở bên bờ Đông Hải, cách chỗ Thiên Thượng Cư không xa. Sau khi Thiên Thượng Cư bị chúng ta tiêu diệt, khoáng sản của nó bị hai môn phái này chiếm giữ?”

Trường Thiên nghe  nàng nói từ chúng ta một cách tự nhiên, trong lòng ấm áp, biết nàng xác thực đã đem bản thân xem như một phần tử của Ẩn Lưu. Hắn khẽ cười hai tiếng “Nàng đoán cái này cũng không sai. Nếu không tính về khí lực và quãng đường di chuyển, đồ diệt Thiên Thượng Cư tích cực nhất không phải Ẩn Lưu mà là hai tiên phái này”

Cái gì? Nàng kinh hãi, níu lấy áo choàng của hắn, căng thẳng nói “Thiên Thượng Cư không phải do Ẩn Lưu tàn sát?” Lúc ngẩng đầu lên, không quên hướng trên mặt thả thuật vệ sinh.

Hai mắt cùng lỗ mũi nàng đề hồng lên giống như thỏ, tướng mạo rất tức cười. Khóe miệng Trường Thiên cong lên, không  nhịn được ngắt chóp mũi nàng “Khi nàng gặp chuyện tại Bạch Ngọc Kinh, ta đã phát thệ, muốn đem cả nhà trên dưới của Thiên Thượng Cư tàn sát hết. Chẳng qua, ta mất khí lực lớn như vậy diệt trừ Thiên Thượng Cư, há lại để cho tiên tông khác chiếm tiện nghi?”

Nàng nghe thấy ngẩn người, tâm trí hiện lên một ý nghĩ “Trường Thiên diệt Thiên Thượng Cư, quả nhiên còn có thâm ý khác”

Thiên Thượng Cư tọa lạc tại chỗ tốt nhất bên bờ Đông Hải, lại có khoáng sản Phúc Kim quý hiếm, cuộc sống trôi qua dễ chịu đến cỡ nào. Có người hàng xóm giàu có như vậy, những người bên cạnh trôi qua trong khổ sở đã sớm hâm mộ đỏ con mắt, tiếc rằng thực lực Thiên Thượng Cư quá mạnh, tích lũy đã mấy ngàn năm, là một khúc xương cực kỳ khó gặm, tiên tông phụ cận không ai dám đánh chủ ý lên nó.

Ít nhất là trước khi Ẩn Lưu ra tay.

Trường Thiên chậm rãi nói “Quảng Tuệ môn cùng Chú Thao điện đều là yêu tông, tất nhiên là trừ Cửu Tiêu phái và Đông Hải Mê Long là tông phái lớn nhất ở phụ cận. Thật ra ta đã tới Đông Hải, trước thời gian chính thức tàn sát hơn một tháng. Trong thời gian này, ta cùng hai đại yêu tông đầu não đạt thành hiệp nghị, bọn họ cùng ta liên hiệp huyết tẩy Thiên Thượng Cư. Sau đó, tiếng xấu do Ẩn Lưu chịu, song hai phái này có thể chia chác lãnh địa của Thiên Thượng Cư, hàng năm khai thác, đặc biệt là Phúc Kim, phải phân ra cho chúng ta ba phần”

Còn có thể làm như vậy? Nàng cả kinh khẽ mấp máy môi, con ngươi chững lại, dại ra, trong mắt Trường Thiên rất buồn cười, hắn cúi đầu sẽ cắn môi nàng.

Nàng theo bản năng đưa tay ngăn lại, sau đó kêu một tiếng … người này thật không biết xấu hổ lại vươn đầu lưỡi trêu chọc lòng bàn tay nàng, cái cảm giác trơn mềm này thoáng cái liền đi tới tận đáy lòng.

“Nói chuyện đứng đắn!” nàng cắn răng, rút tay về nói, tên này vừa mới đánh nàng, quay qua liền coi như không có chuyện gì trêu chọc nàng sao?

“Thiên hạ rộng lớn, tất cả đều vì chữ lợi. Ẩn Lưu thân ở Tây Nam, Thiên Thượng Cư tận Đông Hải, sau khi ta diệt trừ Thiên Thượng Cư, sớm muộn gì cũng trở lại rừng rậm Ba Xà, cho dù có thể tịch thu tài vật bên trong Thiên Thượng CƯ thì những thứ tài nguyên ở đó, nhất là Phúc Kim, cũng là vô duyên với Ẩn Lưu, chỉ có thể tiện nghi cho những tông phái phụ cận” Trường Thiên nói xong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Thoáng cái nàng liền hiểu. Trong kế hoạch của Trường Thiên, dù sao diệt Thiêng Thượng Cư là việc chắc chắn, chẳng qua hắn cần tìm được hai đồng minh, để sau khi tiêu diệt Thiên Thượng Cư vẫn có thể tiếp tục có được lợi ích từ việc này. Nếu Ẩn Lưu không thể thường trú tại Đông Hải để khai thác Phúc Kim, như vậy cần tiên tông bản địa đúng không? Điều này cũng phù hợp với ấn tượng của nàng về Trường Thiên, nam nhân này mặc dù mặt lạnh tuyệt tình, nhưng cũng không phải người không thông minh, loại chuyện thay người làm áo cưới, lưu lại chỗ tốt cho người khác mưu lợi bất chính, hắn trăm triệu lần sẽ không làm, hắn lại càng không phải loại người không biết tính toán.

“Nàng đoán không ra? Quá trình tiêu diệt Thiên Thượng Cư, hai yêu tông này so với Ẩn Lưu còn tích cực hơn. Sáu, bảy phần của Thiên Thượng Cư do bọn họ tiêu diệt, hành động lại vô vùng cẩn thận, ngay cả đầu bếp cũng không bỏ qua” Đôi mắt vàng trước mắt nàng lóe ra tia lãnh khốc “Ta mang tới Đông Hải bất quá chỉ ba nghìn yêu binh, nhưng Quảng Tuệ môn cùng Chú Thao điện xuất động hơn hai vạn người, tất yếu để đảm bảo không một người nào của Thiên Thượng Cư còn sống”

Đây là thảm án diệt môn, điểm xuất phát càng không thể nói tới đạo nghĩa, thuần túy chỉ vì tranh đoạt địa bàn, chia chác khoáng sản. Chỉ sợ rằng, cho dù là người chứng kiến cũng chạy không thoát. Danh nhơ ngàn năm  này, Quảng Tuệ môn cùng Chú Thao điện làm sao có thể rửa sạch, nguy cơ này, làm sao họ có thể mạo hiểm?

Nhưng Thiên Thượng Cư một mình hưởng hết phúc lợi mấy nghìn năm, những tiên tông khác ngay cả sợi lông cũng không mò được một cái. Trường Thiên cho cơ hội, chính là ngàn năm có một, hai yêu tông này làm sao có thể thoát khỏi mê hoặc? Đứng đầu chấp chưởng một phái nào có kẻ ngu, Ẩn Lưu rõ ràng là muốn kéo người xuống nước, nhưng người chết vì tiền, chim chết vì ăn, mặc dù biết rõ đây là mồi câu, chẳng lẽ có thể bỏ được không ăn?

Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói “Thiên Thượng Cư diệt vong, biết được hành động của hai yêu tông này cũng chỉ có Ẩn Lưu. Đã làm ra được hành động như vậy, cũng không chắc họ kiêng kỵ trở mặt tại chỗ … bọn họ không có tính toán đem mọi người diệt khẩu tại chỗ sao?” Yêu binh Ẩn Lưu chỉ có ba nghìn, đối phương có tới hai vạn người.

Trường Thiên tươi cười châm chọc nói “Bọn họ cũng nghĩ tới, đáng tiếc an nhàn quá lâu, chiến lực quá yếu, không như yêu binh Ẩn Lưu từ núi thây biển máu luyện ra. Thiên Thượng Cư đến cùng cũng không phải quả hồng mềm, cho dù có ta tương trợ, hai yêu tông này thu thập hết Thiên Thượng Cư cũng đã tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu muốn cùng ta tái chiến, cũng chỉ là mơ tưởng”

Sau khi hắn từ kinh thành trở lại núi Ba Xà liền lệnh cho Ẩn Lưu khuếch trương. Hắn mượn chiến tranh là khối đá thử vàng, đem sự hung hãn của yêu binh Ẩn Lưu khai phá vô cùng nhuần nhuyễn. Một đội quân huyết lệ như vậy, yêu chúng Đông Hải quen an lạc làm sao có thể địch nổi? Ngày đó ba bên hội họp trên biển, chuẩn bị tiến công Thiên Thượng Cư, quân đội Ẩn Lưu hung uy hiển hách, khiến cho hai đội ngũ kia âm thầm kinh hãi, hành quân luôn luôn giữ một khoảng cách thật xa với Ẩn Lưu.

Sau khi tam phương huyết tẩy Thiên Thượng Cư, tội danh do một mình Ẩn Lưu đảm nhiệm, nhưng đổi lại Quảng Tuệ môn cùng Chú Thao điện phải khai thác trong lãnh địa của Thiên Thượng Cư và giao nộp theo định mức lại cho Ẩn Lưu. Trường Thiên đã đưa ra danh sách đồ vật cần, thủ lĩnh hai phái đều có chút tâm tư không muốn, nhưng lại không thể không đồng ý. Dù sao cũng là không công chiếm tiện nghi, nếu Ẩn Lưu không xuất thủ, bọn họ tới nửa cái lông cũng không chạm tới.

Hai yêu tông này cũng tự nhiên không lo lắng Trường Thiên trở mặt. Ẩn Lưu dù sao cũng ở Tây Nam của đại lục, Trường Thiên nếu một lần đắc tội với hai yêu tông đem chuyện công bố khắp thiên hạ thì Đông Hải lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, đối với hắn có gì tốt? Ngược lại phúc lợi Phúc Kim lại biến mất.

Cho nên, khoản giao dịch này cứ như vậy mà hoàn thành, đây mới là chân tướng đích thực của thảm án diệt tông bị che dấu. Đối với Ẩn Lưu mà nói, Thiên Thượng Cư tất phải diệt, Trường Thiên không ngại nhận lấy tội danh này, nhưng yêu cầu không thể bỏ qua là phải có hồi báo.

“Tế Thế Lâu cũng như vậy, họ có lý do đáng chết, chỉ là phương thức khác biệt mà thôi. Cho nên, nàng không cần đem hết mọi tội lỗi ôm vào mình” Hắn nhẹ nhàng nói xong, lại vuốt tóc nàng “Thiên Thượng Cư cũng nên diệt, mà nguyên  nhân diệt vong của nó không phải tất cả đều vì nàng”

Nàng khẽ ừ một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, Trường Thiên mượn cơ hội khuyên bảo nàng. Nàng mặc dù vẫn không biểu lộ ra, nhưng hắn nhất định biết từ sau khi nàng tỉnh lại, biết được mấy chục vạn người tu tiên trên đại lục bởi vì nàng mà chết, trong lòng luôn nặng trĩu.

Trong lòng nàng ấm áp. Trường Thiên thủy chung không bị cừu hận làm đầu óc mê muội, còn có thể bố trí mưu kế, điều này rất tốt, dù sao sau này bọn họ còn phải đối phó với Âm Cửu U. Thấy nàng cảm động, Trường Thiên cúi đầu bên tai nàng, chuyển đổi đề tài nói “Còn đau không?” Nhiệt khí thổi vào trong lỗ tai nàng, bàn tay lại chui vào trong váy nàng, đi tới chỗ vết thương.

Trên mông mới bị đòn nghiêm trọng, hiện tại đau đớn căn bản đã rút đi, chẳng qua là da thịt vẫn căng lên, bị đầu ngón tay lạnh băng của hắn chạm vào, khiến nàng thoải mái thở dài một tiếng.

Không đúng, cái này rõ ràng là do hắn gây ra, cũng không thể dễ dàng bị hắn mua chuộc như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn giật mình, bên hông dùng sức, từ trong lòng hắn trượt ra. Trường Thiên bất ngờ không kịp chuẩn bị, cư nhiên để nàng thoát ra ngoài.

Nàng nghiêm mặt nói “Nghỉ ngơi tốt rồi, lên đường thôi”

#####

Hai ngày trôi qua, Trường Thiên càng ngày càng cảm thấy có cái gì không đúng.

Ninh Tiểu Nhàn điều khiển thuyền ngọc ngày càng thành thạo, trả lời công khóa càng thêm trơn tru, trình độ tập trung như vậy cơ hồ khiến người hà khắc như hắn cảm thấy hài lòng.

Chỉ trừ một chuyện …

Nha đầu này đang hờn dỗi.

Thay vì nói nàng học tập tốt, không bằng nói là đang dùng sức tập trung để tránh không cho hắn tìm ra lỗi nào. Trừ thời điểm trả công khóa học tập thần thông, lúc khác hắn thử trêu trọc nàng nói chuyện, cái miệng nhỏ lại ngậm chặt như vỏ trai, chỉ bày ra bộ mặt chuyên chú điều khiển thuyền.

Cô gái nhỏ này muốn lật trời rồi?

Đầu tiên hắn cũng không để ý tới, chỉ chuyên tâm đọc sách. Nhưng một lúc sau, mỗi lần hắn giương mắt lên lại gặp bộ dáng phồng má của nàng, luôn có vọng động thay nàng cạy miệng ra.

Loại chuyện không có thói quen này, lỗ mãng vọng động, liền chính bản thân hắn cũng thấy không nên.

Xế chiều ngày thứ ba, nàng rốt cuộc điều khiển thuyền ngọc chậm rãi hạ xuống. Phía trước chính là khu vực đá sỏi cùng sa mạc rồi, bọn họ trước nên tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai nàng mới có tinh lực tiếp tục lên đường.

Thôn nhỏ trước mặt tọa lạc trong núi nhỏ, dưới nắng chiều càng làm cảnh vật trở nên đẹp hơn.

Nơi này bất quá có hơn hai mươi gia đình, dĩ nhiên sẽ không có khách sạn. cho nên Ninh Tiểu Nhàn gõ cửa một nhà nông.

Trường Thiên ngạc nhiên nói “Sao không đi tới nhà kia?” Hắn chỉ phương hướng, Ninh Tiểu Nhàn thuận thế nhìn theo, nơi đó đúng là có một nông hộ so với nhà này lớn hơn, cửa lớn, còn có nước sơn màu càng lộ thêm phần khí phái.

Lấy tính tình người tu tiên, muốn dừng chân, dĩ nhiên là muốn ở nơi tốt nhất.

Nàng khẽ lắc đầu “Nhà đó không bằng ta chọn nhà này. Mới vừa rồi đáp xuống, ta liền thấy trong thôn này, nhà này được được quét dọn chỉnh tề, trong viện tuy có nhiều khí cụ nhưng lại được bày biện ngăn nắp gọn gàng, nghĩ tới gia đình này hẳn là có thói quen sạch sẽ.

Thật ra thì với tính tình Trường Thiên, cho dù là đi ra ngoài cũng không nguyện cùng người phàm giao thiệp, nhưng lúc này bên trong viện đã truyền tới tiếng bước chân, hắn không tiện nhiều lời nữa.

Quả nhiên cổng tre kêu một tiếng rồi được mở ra, chủ nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc đã chuyển hoa râm, vừa mở cửa hai tròng mắt liền tỏa sáng. Ngoài cửa là một đôi nam nữ, quần áo sáng rõ, dung mạo tuấn tú, vừa nhìn cũng biết là quý nhân trong thành tới nơi này vui chơi, nơi này cách Song Lưu thành không xa, đại khái chắc là vui đùa quá giờ, mắt thấy trời đã tối nên tới đây xin tá túc.

Aiz, nàng đi qua Song Lưu thành vô số lần, nhưng chưa từng thấy đôi bích nhân nào như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Lão nhân gia, chúng ta đi ra ngoài mãi chơi đùa quên mất thời gian, có thể ở nơi này của người qua một đêm không?” vừa nói vừa dưa tới mười lượng bạc.

Người tu tiên xem tiền tài như cặn bã, không phải nàng không muốn cho nhiều tiền, chẳng qua là có khi cho nhiều lại rước lấy phiền toái.

Lão bà đánh giá hai người mấy lần, sau đó cười đón hai người đi vào. Khách qua đường nơi sơn dã tá túc tại đây cũng không phải chuyện gì lạ, lại nói tướng mạo Ninh Tiểu Nhàn khiến người ta yêu thích. Nhà lão bà cũng không có gì nhiều, trừ phòng ốc, có cạo hết trong ngoài cũng không ra mười lượng bạc, lại nói hai người khí chất xuất trần, nhìn sao cũng không giống cường nhân giả trang tới đánh cướp.

Bọn họ mới đi gần tới nhà, dưới hành lang xông ra hai con chó vàng, thấy người lạ liền sủa lên. Lão bà trầm mặt, đang muốn quát một tiếng, lại thấy đại cẩu đột nhiên cúp tai cụp đuôi, giống như bị cái gì làm cho kinh sợ, kêu nhẹ hai tiếng liền lùi tới chân tường run rẩy, một cử động nhỏ cũng không dám.

Kỳ quái, đại hoàng cùng nhị hoàng từ trước tới giờ dũng mãnh, ngay cả lơn rừng cùng sói cũng dám phân cao thấp, hôm nay làm sao lại bị kinh sợ như vậy? lão bà nhịn không được quay đầu lại, thấy Ninh Tiểu Nhàn vẫn híp mắt cười vô hại, mà nam tử phía sau nàng đang chắp tay mà đi, lại càng không có nửa điểm lạ kỳ.

Thôi, không thèm nghĩ nữa, súc sinh thường xuyên điên rồ như vậy, cũng không có gì ký quái.

Vào tới nơi, Trường Thiên không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này đúng là nhãn quang tốt. Nông hộ này mặc dù gia cảnh bình thường, phòng ốc lợp bằng cỏ tranh, đồ đạc trong phòng lộ vẻ cũ kỹ, nhưng đúng là được quét dọn không thấy một hạt bụi, ngay cả bàn cũng được lau đến bóng lưỡng.

Trong phòng còn có một lão đầu, tuổi khoảng hơn sáu mươi, bất quá thân thể thoặt nhìn cường tráng, là người thường làm việc nhà nông. Hiện tại đang mùa tuyết rơi, việc nông tự nhiên đã làm xong từ mùa thu, với nông hộ mà nói, mùa đông tới mùa xuân liền vô cũng rảnh rỗi, hơn phân nửa thời gian đều ở nhà. Chẳng qua gia đình này giữ vệ sinh khá tốt, mặc dù nhà đóng cửa nhưng lại không có mùi hay bế khí.

Lão đầu tử nghe vợ giải thích cũng nhếch miệng cười nói “Ta họ Tăng, đây là nương tử của ta, họ Lưu. Trong nhà hơn nửa năm rồi không có khách ghé thăm, hai vị không cần khách khí, cứ coi như đang ở nhà”

Lão thái bà cũng nói thêm vào “Đúng vậy, đúng vậy. Hai người trước dùng bữa tối, ta thay hai người thu dọn phòng ốc”

Ninh Tiểu Nhàn cắn môi nói “Làm phiền, chúng ta cần hai gian phòng”

Lão bà mỉm cười ngạc nhiên, nàng nhìn hai người không phải vợ chồng thì chính là tình nhân, như thế nào lại muốn hai gian phòng? Lúc này nàng nhìn thấy sắc mặt Trường Thiên chìm xuống, người trẻ tuổi này mặc dù nàng xem rất anh tuấn, song khi hắn nghiêm mặt khí thế thực kinh người, khiến người nhìn thấy run gối.

Nàng dù sao cũng đã sống tới từng này tuổi, vội vàng nói “Tốt, hai vị chờ một chút”

Nàng rời đi dọn dẹp, Ninh Tiểu Nhàn theo Tăng lão đầu câu được câu không tán gẫu, đem Trường Thiên gạt qua một bên.

Lão đầu này rất có nhãn lực, thấy người này mặc dù ngồi một bên mặt không đổi sắc, nhưng quanh thân khí thế ngưng lại lạnh như băng, hiển nhiên tâm tình không tốt. Tuy có tâm cùng hắn nói chuyện, nhưng uy áp quanh thân Trường Thiên quá nặng, lão đầu ba phen bốn bận muốn gợi chuyện nhưng lại không có can đảm mở miệng.

Than trong lò sưởi mặc dù cháy lớn nhưng chỉ một lúc sau nhiệt độ cả căn phòng thẳng tắp giảm xuống.

Tăng lão đầu tuổi đã lớn, lại là người phàm, làm sao chịu nổi, sợ đến run cả người, không hiểu nói “Đây là làm sao?”

Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại, hung hăng lườm Trường Thiên một cái, thuận tay ném thêm hai khối than, lại cười nói “Không có chuyện gì, chắc là than không đủ, lập tức sẽ ấm lên”

Hơi ấm từ trên người nàng tràn ra, chầm chậm lan tỏa tới các góc, không tới hai mươi tức gian phòng quả nhiên ấm áp như lúc ban đầu.

Trải qua mấy ngày huấn luyện, đạo hạnh của nha đầu này quả nhiên lại tăng lên. Trường Thiên khẽ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm nàng cùng lão đầu tử thì thầm cái gì, chỉ là tiếng cười như chuông bạc của nàng vẫn truyền vào tai, khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Lưu bà tử mặc dù chân tay lanh lẹ, nhưng rốt cuộc tuổi đã lớn, đợi nàng thu thập hai gian phòng xong thì mặt trời cũng sắp lặn, đối với nhà nông mà nói, lúc này đã qua giờ cơm tối. Ninh Tiểu Nhàn đem tóc vấn lên, nhanh chóng cột thành đuôi ngựa nói “Ta tới giúp người một tay”

Lưu bà quơ hai tay nói “Đừng, ngài là thiên kim tiểu thủ, không làm được việc của phòng bếp nông thôn nơi này đâu”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Người nói ta có chỗ nào giống?” Nàng từng ở thôn Thiển Thủy một năm, đối với việc thổi lửa nấu cơm trong phòng bếp nhà nông đã sớm quen thuộc. Nhà Lưu bà trừ phòng ốc sạch sẽ hơn Tống tẩu thì những vật dụng nhà bếp cơ bản là giống nhau. Lưu bà thấy nàng vén tay lên làm việc, mười phần thông thạo cũng không khuyên nữa, chỉ là trong lòng âm thầm kỳ quái “Đại cô nương như hoa như ngọc, không phai nên giống thiên kim ngàn vàng phú hộ sao, làm sao việc bếp núc so với ta còn cao hơn?”

Trong phòng bếp, đồ vật như suy đoán được xếp chồng chất chỉnh tề, Ninh Tiểu Nhàn nhìn một chút cười nói “Đồ thật không ít”

Lưu bà hớn hở nói “Ba ngày trước, ta có nhờ Trương đồ tể giúp chúng ta giết heo lớn, phân thịt ra cho hàng xóm, còn dư lại chỗ này. Rất nhanh là tới năm mới rồi”

Lời nàng vừa nói ra, tim Ninh Tiểu Nhàn nhất thời đập mạnh loạn nhịp, nụ cười trên mặt nhạt đi ba phần “Đúng, ta quên mất, còn mấy ngày nữa là tới lễ mừng năm mới”. Đến thế giới này, nàng chưa từng nghiêm chỉnh đón mừng năm mới, lúc thân còn là người phàm thì không phải nói, đều là núp trong phòng cắn góc chăn khóc không biết bao nhiêu lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.