Edit: Hồng Văn
Beta: Tiểu Tuyền
Người quỳ trong phòng này đều có trang phục giống hắn mười phần, kể cả nữ tử cũng như vậy, đều lộ cả bộ ngực.Trong đó phần lớn nữ tử đều có thân hình mảnh mai xinh đẹp, hiển nhiên là còn trẻ tuổi nhưng lại bị bắt tới đây để tuẫn táng. Loại kích thích thị giác tàn khốc này thật khiến cho một nhân loại như nàng cảm thấy phẫn nộ từ tận đáy lòng.
Ngữ khí của Trường Thiên không có gì phập phồng: “Vào thời kỳ thượng cổ, loài người chỉ dùng da thú bao bọc eo bụng. Chính thức mặc quần áo là từ hai vạn năm trước. Khụ, lúc ấy loài người có địa vị rất thấp nên bị coi là vật bồi táng tốt nhất.”Hắn sống đã lâu, những chuyện này đều là kinh nghiệm của bản thân hắn khi trải qua thời Man Hoang.
Sau khi bọn họ đi xuống đều nín hơi, chỉ sợ sẽ hít phải khí hủ mục ở đây, cho nên Ninh Tiểu Nhàn cũng hết sức bình tâm tĩnh khí nói: “Ai lại coi loài người là vật bồi táng tốt nhất? Chắc không phải là tu sĩ a?” Ngược lại nàng biết rất rõ, Hoa Hạ cổ đại đã từng có tục lệ tuẫn táng dã man tàn bạo như vậy. Sau thời Tần Hán mới giảm bớt, nhưng đến đời Minh lại được phục hưng và phát triển cho đến đời Hoàng đế thứ sáu của nhà Minh là Minh Anh Tông thì tục lệ này mới kết thúc. Vị hoàng đế này khi còn sống cũng không có kiệt tác vĩ đại nào, nhưng trước khi chết hắn cũng đã có ban xuống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc/2262494/quyen-7-chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.