Chương trước
Chương sau
Trị thương cho yêu quái, phải đơn giản thô bạo nhiều hơn so với chữa thương cho con người. Có một đầu sói chồn, chân sau cơ hồ bị thần thông nổ thành mảnh vỡ, Ninh Tiểu Nhàn thấy chân của hắn, không hiểu sao lại nhớ về kiếp trước ở một quán ăn nhanh nàođó thường xuyên ăn điểm tâm “cốt nhục tương liên”, nàng cùng Địch Mạc thương lượng trong chốc lát, trực tiếp cắt bỏ chân hắn. Dù sao năng lực tự lành của yêu quái tốt đến dọa người, cũng không dễ dàng bị cảm sốt, hơn nữa hiệu quả đan dược củaẨn Lưu nổi tiếng thiên hạ, rất nhiều yêu quái gãy tay gãy chân, dưới sự phụ trợ của dược vật, thời gian cũng không quá nửa tháng là có thể mọc ra một lần nữa.

Mới bận việc đến một nửa, nàng đột nhiên nhớ tới nói: “Nô Doanh sao rồi, có phái đan sư qua chưa?”

Trận chiến này cũng bắt được hơn bảy trăm tù binh, đều bị trông giữ trong Nô Doanh. Ẩn Lưu giữ mà không giết bọn họ cũng không phải là do trong lòng còn có thương cảm, chỉ là không muốn gặp phải sự phản kháng vô vị – bất luận một tu tiên giả của tiên tông nào đều biết rõ sau khi chiến bại đầu hàng đều khó thoát khỏi cái chết, như vậy thời điểm chiến đấutất nhiên sẽ đánh bạc mệnh của mình, dù sao giết một người là đủ vốn, giết hai người đã có lợi nhuận! Hơn nữa những tù binh này cũng sẽ có tác dụng khác, ví dụ như ở trong quân làm chút việc khổ cực hạ tiện dơ bẩn. Nếu là yêu chủng thiên về chiến đấu thì sẽ bị chiêu hàng, một khi gia nhập Ẩn Lưu, sẽ đượcđưa về rừng rậm Ba Xà tu huấn một lần nữa.

Đây cũng là một nguồn bổ sung lính.

Trên tay Địch Mạc cũng không ngừng: “Có, có phái qua một người.”

Nàng nhíu mày: “Chỉ một người?”

Địch Mạc nói: “Thương binh chỗ đó chỉ hơn hai trăm người, hơn nữa thương thế quá nặng đã trực tiếp xử lý trong chiến trường, theo như lệ cũ, chỉ phái qua một người.” Hắn ngừng một chút nói, “Dù sao bọn hắn cũng sống không được quá lâu.”

Lúc này có vài tên Ẩn Vệ đi đến, người dẫn đầu ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Ninh Tiểu Nhàn sửng sốt một chút, quay đầu nói với Địch Mạc: “Bất luận là thế nào, phải tăng thêm một đan sư đi qua. Sáng mai đại quân phải xuất phát, đừng để bọn họ kéo chậm tốc độ.” Sau đó đi theo Ẩn Vệ vội vàng rờiđi.

Phương hướng nàng đến, đúng là Nô Doanh.

Không giống như những gì nàng lường trước, hoàn cảnh Nô Doanh mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng cũng không dính dáng gì đến dơ bẩn, mọi việc đều được làm ngay ngắn rõ ràng, tù binh có nước uống, Ẩn Lưu cũng cấp đan dược cho thương binh, thương thế quá nặng còn có người trị liệu – tuy đan sư chỉ có một người, chữa trị cũng chậm một chút.

Trong không khí nơi đây quanh quẩn mùi máu tanh, so với Thương Binh Doanh còn muốn nồng hơn rất nhiều, có thể thấy được một tên đan sư thật sự có chút ứng phó không được.

Trong số tù binh, không thiếu nữ tính, bởi vậy nàng đến cũng không đột ngột, chỉ là quần áo và trang sức của đám Ẩn Vệ khiến cho ánh mắt của tù binh lộ ra sợ hãi. Nàng nhìn quanh, rất dễ dàng tìm đến một bóng dáng đơn bạc.

Xem thân hình, đó là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, giờ phút này đang bị một tên tu sĩ đá từ trên ghế xuống, rồi cười lạnh nói: “Thông minh tài trí của ngươi đâu? Sao lại để cho ngươi bị nhốt vào Nô Doanh này cùng chúng ta rồi? Sao lại không thể bảo trụ cái ghế này?”

Thiếu niên bị đá một cái lảo đảo, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Hắn nghiêng về trước cố gắng ổn định thân thể, cũng không đáp lại, chỉ là vỗ vỗ quầná o, yên lặng đi đến nơi hẻo lánh.

Cho dù hắn cố gắng khiến cho chính mình thoạt nhìn không lọt vào mắt được, nhưng mà cho dù là ở trong Nô Doanh, hắn cũng là một người đặc thù nhất – hắn là phàm nhân.

Trong trận chiến phát sinh ở nơi hoang dã này, tại sao lại xuất hiện bóng dáng của phàm nhân?

Ninh Tiểu Nhàn xem hắn nhíu mày.

Người này chính là người màẨn Vệ bắt trở về từ nham động cách phía đông Quỷ Khấp Thạch Lâm mười dặm sao? Hoặc là nói, đây chính là người giật dây vì minh quân bày mưu tính kế, làm cho Hắc Phong Quân hao tổn mấy trăm yêu binh sao?

Theo lời của tu sĩ áo đen, người chỉ huy trận chiến này lại là một thiếu niên người phàm không có nửa điểm linh lực, tên của hắn gọi là——

“Ngươi chính là Trì Hành sao?”

Tu sĩ áo đen khai ra hang động kia cách mặt đất đều có hơn ba mươi trượng, thời điểm Ẩn Vệ phát hiện hắn, thiếu niên này đang trèo xuống từ bức tường nham thạch, động tác của hắn cũng không chậm, có thể thấy được đã học qua thể thuật.

Thiếu niên này vừa đi đến chỗ hẻo lánh ngồi xuống, thình lình lọt vào tầm mắt là mộtđôi ủng ngằn bằng da chuột lửa, sau đó giọng nói thanh thúy truyền tới.

Hắn ngẩng đầu, thấy được một khuôn mặt xinh đẹp, đôi đồng tử như là Hắc thủy tinh tốt nhất, quanh đó đều có linh khí. Hắn cũng nhận biết vài phần về tướng mạo, biết rõ người có được ánh mắt như vậy, đều là tâm tư xảo diệu, ít nhất khôngkém mình.

“Chính là ta.”

Ninh Tiểu Nhàn đã cúi đầu xem xét tường tận thiếu niên này. Ngũ quan của hắn có thể cho gọi là đoan chính, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc, trên tay có không ít vết trầy, ngay cả móng tay đều bị tróc mất hai cái. Chỉ có một đôi mắt linh động hữu thần, sáng đến kinh người, vì hắn thêm phần không ít.

Càng quan trọng hơn là, nàng thấy được trong đôi mắt này có ẩn giấu sự kiêu ngạo và khát vọng.

Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, trước đây, chính nàng cũng từng có ánh mắt như vậy. Trông thấy ánh mắt này, nàng biết rõ mục đích của chuyến đi này thành công hơn phân nửa.

Nàng đưa qua cho hắn một viên đan dược, Trì Hành không chút do dự nhận lấy rồi nuốt xuống.

“Ngươi hỏi cũng không hỏi đã nuốtđan dược rồi sao?” Lá gan của tiểu gia hỏa này cũng không nhỏ.

“Ta đang ở tại Nô Doanh, ngươi muốn giết ta cần gì vẽ vời thêm chuyện chứ?” Thân thể Trì Hành nghiêng về phía sau tựa lên doanh trướng, “Huống chi ngươi đã biết tên ta.” Đan dược vừa mới nuốt vào trong bụng, đã hóa thành một dòng nước cường đại ấm ápđi khắp toàn thân, qua không mấy thời gia hơi thở, sắc mặt của hắn đã bắt đầu tốt lên, thậm chí lộ ra vài phần đỏ ửng.

Hắn ở trong Tẩy Kiếm Các còn chưa bao giờ hưởng qua loại đan dược tốt như vậy.

Ẩn Vệ đứng sau lưng NinhTiểu Nhàn thấp giọng quát: “Đứng lên!” Ninh đại nhân là người có địa vị cao lại phải đứng trước người có địa vị thấp để hỏi han sao, tiểu tử này còn dám đại mã kim đao (ngựa lớnđao vàng) mà ngồi dưới đất?

Thiếu niên này không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn.

Nàng cười cười nói: “Hắn nói không sai, tôn ti có khác, ta không để ngươi quỳ xuống là đã không sai rồi.”

Bốn chữ “tôn ti có khác” vừa ra, đồng tử của Trì Hành co rụt lại, chỉ nghe Ninh Tiểu Nhàn nói tiếp: “Nếu ngươi nghĩ ta sẽ dùng chiêu xiếc chiêu hiền đãi sĩ gì đó, thì đã đoán sai rồi. Nơi này là Ẩn Lưu, chúng ta chỉ nhìn người lưu lại có hữu dụng hay không. Ngươi chỉ là phàm nhân, nếu như ngươi không có nửa điểm tác dụng đối với ta, kết cục sẽ còn thảm hơn so với người kia.” Quai hàm thanh tú của nàng nhẹ gật gật về một phía, chỗ đó có tù binh trọng thương đang chờ trị liệu.

Giọng nói của nàng bình thản, giống như đang trình bày một sự thật, nhưng Trì Hành lại từ trong giọng nói của nàng nghe ra hương vị lạnh thấu xương như băng. Cho nên hắn trở mình một cái bò lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ quần áo, nghiêm nghị nói: “Xin hỏi.” Tuy nữ tử này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng khí độ lại bất phàm.  Hắn càng chú ý tới, Ẩn Vệ phía sau nàng đều không dám nhìn thẳng nàng, ngẫu nhiên liếc qua, cũng là mang kính sợ mười phần. Người có thân phận như vậy chạy tới Nô Doanh tìm mình, đương nhiên không chỉ là tới để hỏi han ân cần đấy.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tiểu gia hỏa này quả nhiên biết rõ làm thế nào để vứt bỏ những cảm xúc dư thừa vô dụng. Nàng thản nhiên nói: “Ta từ chỗ của người bên ngoài nghe qua chuyện của ngươi, nhưng ta muốn chính ngươi nói lại lần nữa.”

Trì Hành mấp máy môi, mới chậm rãi mở miệng.

Hắn là con một của Phó Các chủ Tẩy Kiếm Các Trì Học Văn, từ nhỏ đã hiển lộ ra thiên tư tuyệt đỉnh, bất luận là thiên chất tu hành hay là thông minh tài trí, đều bị người khoa trương nói không thôi. Lúc bốn tuổi đã có danh tiếng thiên tài, tu hành tiến triển cũng rất nhanh. Hơn nữa theo tuổi tác tăng lên, hắn bắt đầu cho thấy thiên phú cực cao ở một đường đọc sách mưu lược. Mười bốn tuổi năm đó, Tẩy Kiếm Các cùng một tiên phái khác là Vạn Hoa Cốc có sự tranh giành lãnh địa, mâu thuẫn rất nhanh đã đạt đến mức xắn áo mở đường (đánh nhau tranh giành). Kết quả Trì Hành hiến kế, chỉ đổi địa điểm bắt đầu chiến tranh, lại từ bên trong động tay chân, cư nhiên lại khiến cho thương vong trong trận chiến này của Tẩy Kiếm Các giảm nhỏ đến chỉ còn một phần ba so với dự đoán.

Lúc này Tẩy Kiếm Các mới chính thức xem trọng tên đệ tử này. Từ đó về sau, hắn quả nhiên cũng không cô phụ tông phái kỳ vọng, có rất nhiều đóng góp.

Theo lý thuyết, từ đó về sau Trì Hành ở tiên tông có lẽ sẽ trôi qua một cách thuận buồm xuôi gió. Hết lần này đến lần khác ông trời lại thích đùa giỡn, hai năm trước Trì Học Văn bỗng nhiên phát giác, Trì Hành cư nhiên không phải huyết mạch của mình, mà là kết quả tư thông của mẹ hắn với người ngoài. Một cái nón xanh đến chậm này khiến cho Phó Các chủ Trì Học Văn nổi trận lôi đình, vốn là đứa con trai này mang đến cho hắn vinh dự cùng kiêu ngạo, hiện tại tất cả đã biến thành nhục nhã cùng oán hận, những gì liên quan đến hắn cũng trở thành trò cười cho cao thấp toàn phái, cảm giác như, bất luận là hắn có đi đến đâu, đều có người ở sau lưng chỉ trỏ.

Dưới sự nổi giận lôi đình của hắn, làm sao còn có nửa phần yêu thương trước kia? Thuận tay phế đi đan điền của Trì Hành, biến hắn thành phế nhân. Nếu không có Tẩy Kiếm Các can thiệp, Trì Hành sớm bị lão cha tiện nghi này bổ một chưởng, phần mộ hôm này chỉ sợ cỏ đã cao bằng người.

Tẩy Kiếm Các giữ lại tính mạng của Trì Hành, tất nhiên là nhìn trúng trí kế của hắn còn có chút giá trị. Thế nhưng sau khi hắn biến thành phàm nhân không thể tu luyện, thân phận địa vị trở nên ti tiện vô cùng, cho dù là đệ tử mới nhập môn trong tông cũng có thể tùy ý nhục nhã hắn. Mặc dù hắn có thể dựa vào trí thông minh của mình để hóa giải một chút, nhưng đa số thời điểm, khắc sâu vẫn là đạo lí nắm đấm cứng mới là lão đại. Cuộc sống như vậy, trôi qua quả thực quá biệt khuất.

Lúc này Tẩy Kiếm Các gặp phải uy hiếp của Ẩn Lưu, liền đem hắn đẩy ra lần nữa. Tẩy Kiếm Các cũng rõ ràng chính mình cuối cùng không phải là đối thủ của Ẩn Lưu, kết quả muốn đạt được khi đánh trận này, là muốn Xích Tất Hổ tiếp nhận thỉnh cầu nghị hòa. Một tay Trì Hành trù tính trận mai phục ở Quỷ Khấp Thạch Lâm, hắn phân tích tình cảnh của mình, biết rõ nếu lần này gặp phải chiến bại, kết quả của mình cũng có thể nghĩ ra được, vì vậy cũng tận tâm tận lực.

Đáng tiếc, vẫn thất bại trong gang tấc. Tẩy Kiếm Các bỏ ra lượng nhân lực lớn như vậy bố trí hết thảy, vẫn bị Ẩn Lưu phá tan không chút lưu tình. Đối với Tẩy Kiếm Các mà nói, hắn đã không còn bất kỳ giá trị gì, cho nên thời điểm minh quân rút lui thậm chí còn lười động tay giết hắn, chỉ đem hắn ném ở trong nham động chờ chết. Đương nhiên, đây vẫn là do sau khi hắn mất đi linh lực, vẫn biểu hiện ra vẻ rất yếu ớt. Nếu là hộ pháp của Tẩy Kiếm Các biết được hắn vẫn còn dư lực để bò xuống hang động, nói không chừng đã tại chỗ đánh gục hắn.

Hắn chậm rãi nói như vậy, cũng tương đương với việc đem vết thương của bản thân xé mở một lần, để lộ trần trụi trong không khí. Hắn và nàng đều rõ ràng, cử động lần này của Ninh Tiểu Nhàn chính là muốn chèn ép tự ngạo của hắn. Nhưng Trì Hành cũng không giận mà ngược lại còn vui mừng, bởi vì nữ tử này đã nói rất rõ ràng rồi, nàng vì giá trị của hắn mà đến. Hôm nay chèn ép qua rồi, cũng nên cho hắn cơ hội.

Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn nhẹ gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy Đại Bàn Sơn Trận kia, từ đâu mà đến?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.