“A?” Ninh Tiểu Nhàn xoay người lại, tự tiếu phi tiếu (giống cười mà không phải cười),“Ta còn tưởng rằng nàng ghét ta đến tận xương.”
“Khục” Hắc Hào xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Tuy rằng Hi Lăng điêu ngoa, nhưng cũng được cho là thị phi phân minh, đối với nhiệm vụ được phân trong chiến đấu cũng thuân thủ nghiêm túc.”
Bằng không thì cũng không xứng đạt được huân chương Thiết Diệp Lệnh rồi.
“Ngươi thật hiểu nàng.” Nàng thuận miệng giễu cợt một câu, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc lộng lẫychứa linh đan ném cho hắn, “Đêm nay và sáng mai dùng một viên, bảo đảm sáng mai hắn có thể hoạt động, chỉ là tạm thời không thể chạy nhanh giết địch. Đi đi.”
“Ta trước thay nàng tạ ơn Ninh đại nhân.”
Tiếng bước chân sau lưng lại đi xa.
Quả nhiên lại là một năm xuân đang tới. Trăng mát như nước, nàng vuốt lên chỗ đeo ma nhãn trên ngực, chỉ cảm thấy nhớ thương nhỏ bé như ánh trăng này, thấm vào trong xương tủy.
***
Kế tiếp, Hắc Phong Quân lại bắt đầu hành quân gấp, dòng nước lũ màu đen trầm mặc uốn lượn tiến về phía trước, giống như cự xà đang chạy.
Trên đường lại gặp phải hai lần chặn đường của minh quân, nhưng ở dưới sách lược của Trì Hành, Hắc Phong Quân chỉ cần trả giá rất nhỏ đã có thể đánh lui địch. Bởi vậy kế sách của tên này ở Quỷ Khấp Thạch Lâm khiến cho Hắc Phong Quân tổn thất lượng lớn yêu binh, đám yêu quái vốn là thật căm thù hắn, nhưng mà có thể nói hai lần hiến kế hoàn mỹ này, lại khiến cho chúng yêu tướng vốn trong lòng còn có nghi kỵ với thiếu niên này đều câm miệng chặt chẽ. Dù là trong miệng không nói, trong mắt cũng lộ ra hai phần bội phục.
Đương nhiên, đối tượng mà bọn họ càng bội phục hơn là Xích Tất Hổ, còn có Ninh Tiểu Nhàn. Dù sao cũng là do hai vị này có mắt nhìn người, nếu không Trì Hành làm sao có đất dụng võ?
Nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại biết rõ, vốn dĩ phương thức chiến đấu của tiên tông trên phiến đại lục này, phần lớn là núi cao mây cao, nếu không phải đánh lén thì chính là dùng vũ lực, loại phương thức này thì Ẩn Lưu đã làm rất tốt. Vô luận là năm đó phục kích Liên minh Tây Tuyến, hay là khuếch trương địa bàn ra bên ngoài, phương thức hành động củaẨn Lưu đều được coi là vừa nhanh lại vừa hung ác. Sức chiến đấu của yêu quái mạnh mẽ, tất nhiên là thắng rồi lại thắng; nhưng mà từ khi Tử Mẫu Kính được ra mắt, năng lực dò xét biên giới của tiên tông tăng nhiều, hơn nữa có thể thông qua Tử Mẫu Kính nắm giữ được động thái của quân địch, đồng thời cũng kịp thời cầu viện minh hữu. Chính vì vậy, thực lực cách biệt giữa đối thủ đã bị san bằng nhanh chóng.
Nếu như là ba năm trước đây, Ẩn Lưu muốn đối phó với môn phái dòng giữa như Tẩy Kiếm Các, quyết không cần tốn sức như vậy.
Nàng đến từ dị giới, biết rõ tiến trình của toàn bộ thế giới, có lẽ thường sẽ bởi vì một nhân tố thoạt nhìn không cóý nghĩa gì mà sẽ nhanh hơn hay chậm đi. Ví dụ như ở Hoa Hạ, một phát minh nho nhỏ không một chút thu hút – bàn đạp (ở hai bên yên ngựa),lại giúp ChâuÂu xác lập chế độ phong kiến. Khi Tử Mẫu Kính được ra đời, cũng rất có thể cải biến phương thức chiến đấu của thế giới này, từ cuộc chiến tia chớp, cuộc chiến vũ lực ban đầu biến thành cuộc chiến sách lược, cuộc chiến phòng ngự.
Nàng lại càng biết rõ, loại phương thức chiến đấu này lại càng thích hợp với một người – chính là Mịch La đang ngồi ngay trước mặt nàng. Đầu hồ ly này gian giảo đa trí, đầy bụng quỷ kế, nếu bàn về đạo dùng binh gian trá chỉ sợ có rất ít người có thể bì kịp hắn. Cho nên mấy năm qua, Phủ Phụng Thiên cũng ít khi bị bại. Tuy nói mấy năm qua chiến tuyến Phương Bắc của Nam Chiêm Bộ Châu căng thẳng từng ngày, nhưng mà Phủ Phụng Thiên ít xuất hiện lại nắm được ba châu lớn, mà thực lực cũng không rơi xuống ngược lại còn bành trướng, vậy đại khái đã vô cùng không hợp với ước nguyện ban đầu của Âm Cửu U.
Cho nên nàng mới thu nhận Trì Hành. Ván cục do thiếu niên này bố trí, nếu không phải là do vận khí của nàng thật sự quá tốt, thì cũng không có cách nào cởi bỏ. Tố chất của minh quân rõ ràng xa không bằng Hắc Phong Quân, nhưng thực sự có khả năng bởi vì một kế mà đại hoạch toàn thắng. Nhưng mà thần may mắn sẽ không một mực tổn hại hắn, nhân tài như vậy, nàng nguyện vì Ẩn Lưu dự trữ.
Chạng vạng tối ngày hôm nay, Hắc Phong Quân rốt cục đã đến Trấn Cẩm Khê ở Địch Vân Châu. Khoảng cách từ đây đến bản bộ của Tẩy Kiếm Các là núi Tề Vân không đến ngàn dặm, càng quan trọng hơn là, đây là nơi mà Ninh Tiểu Nhàn và Mịch La ước hẹn hai quân hội họp.
Chung quanh trấn Cẩm Khê kỳ thật không có suối, cũng giống như bên trong món đầu sư tử (thịt viên kho tàu) kỳ thật không có đầu sư tử. Tòa thị trấn nhỏ này tọa lạcở trên bình nguyên, có thể nói là bốn phương thông suốt, là đầu mối then chốt Nam lai Bắc vãng, thương khách nam bắc đều phải đi qua đây, bởi vậy vật tư trong trấn phồn vinh, quán rượu cao đẳng đều có đến ba tòa.
Hiện tại Xích Tất Hổ cũng đã thay đổi thường phục, cùng Ninh Tiểu Nhàn đi vào tửu lâu “Mãn Hương Lâu” nghe nói là xa hoa nhất trên thị trấn. Xuyên qua đại đường rộn ràng, dưới sự chỉ dẫn của tiểu nhị đi vào phòng bao chữ Thiên.
Kéo mở cửa phòng, đã nhìn thấy một người áo tím tự rót nước uống một mình, ánh chiều tà của trời chiều rơi vào trên mái tóc tuyết trắng của hắn độ lên một tầng kim quang nhàn nhạt. Cư nhiên ở bên trong nơi náo nhiệt này, thân hắn lại như đang ở trong bức họa, khiến cho người liếc nhìn qua cũng có cảm giác nhàn nhã yên tĩnh khó tả, giống như ngay cả úc khi trong lòng cũng muốn bị gột rửa sạch sẽ.
“Rất đúng giờ.” Hắn giơ bình rượu lên, hướng hai người kính một kính.
Người này tất nhiên là Mịch La. Nhân mã của hắn cư nhiên đã đi trước chạy đến trấn Cẩm Khê.
Tên yêu nghiệt này, tu vi lại có tiến bộ. Ninh Tiểu Nhàn tinh tế đánh giá qua hắn, lúc này mới chợt nhớ tới chỉ còn không đến nửa năm nữa là hắn phải độ Thiên kiếp. Lấy tính tình của hắn, lại là Phủ chủ Phủ Phụng Thiên, trên tay dính không ít sát nghiệt, cũng không biết đến lúc đó là Thiên kiếp mấy trọng.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, nào có nửa điểm hoảng loạn?
Ninh Tiểu Nhàn vì hai người trong lần gặp mặt mơ hồ này giới thiệu cho nhau, lại nói với Mịch La: “Dọc theo con đường này, ngươi không gặp phải ngăn trở.”
Mịch La nhấc tay kính Xích Tất Hổ một ly rồi mới nói: “Phủ quân của ta vừa mới vào trong Địch Vân Châu đã nhận được phi tin của Tẩy Kiếm Các truyền tới, muốn chúng ta tỏ rõ ý đồ đến đây. Ta chưa từng để ý tới, Tấy Kiếm Các cũng không tiếp tục phản ứng.”
Nàng ngạc nhiên, rồi căm giận bất bình nói: “Khi đó Tẩy Kiếm Các vội vàng đối phó chúng ta, nên để cho ngươi an nhàn rồi.”
Trong hồng mâu của Mịch La lộ ra một chút vui vẻ: “Đã đi đến đây, minh quân cũng biết ta không có ý tốt, kế tiếp chỉ sợ chúng ta phải cùng tiến cùng lùi.”
Vì sao nàng cảm thấy thời điểm hắn nói ra bốn chữ “cùng tiến cùng lùi” lại đặc biệt ái muội vậy? Hết lần này đến lần khác tên Xích Tất Hổ thô hào này lại không phát giác ra cái gì, ngược lại nói: “Mịch La Phủ chủ nói đúng. Tiền phương còn có tình báo gì không?” Bổn sự tìm hiểu cơ yếu của Phủ Phụng Thiên nổi tiếng thiên hạ, hắn không thừa cơ hỏi nhiều mới là ngốc.
Thân thể Mịch La có chút tựa về sau, tìm góc độ thoải mái nhất dựa vào: “Có. Những ngày này, lúc chúng ta chạy đi, Tấy Kiếm Các cũng tranh thủ thời cơ thu hút viện quân. Đội ngũ của Quảng Thành Cung đang trên đường di chuyển, dự tính không đến nửa ngày là đến. Ngoài ra, số lượng tiểu tiên tông nguyện trợ quyền cho Tẩy Kiếm Các đã lên đến bảy tông. Bản thân Tẩy Kiếm Các có năm vạn người, đội ngũ Quảng Thành Cung phái ra ước chừng hai vạn người, nếu đem tất cả đội ngũ của bọn họ đều tính vào thì nhân số của đối phương có lẽ là khoảng mười sáu vạn người.”
Mười sáu vạn a, nàng vô ý thức mà cắn cắn môi, “Ngươi mang đến bao nhiêu người?”
“Bốn vạn.”
Số lượng yêu binh của Hắc Phong Quân là sáu vạn người, tăng thêm phủ binh của Phủ Phụng Thiên là bốn vạn người, tổng cộng cũng chỉ có mười vạn. Ừ, mười vạn chống lại mười sáu vạn, người ta còn tác chiến tại sân nhà.”
Mịch La nhìn xem thần sắc lo lắng trong mắt nàng, đôi môi đỏ mọng giơ lên.
“Ngươi cười cái gì?” Nét mặt của nàng làm sao?
Xích Tất Hổ ho nhẹ một tiếng nói: “Mười sáu vạn người kia, Mịch La Phủ chủ là chỉ số lượng binh viên lớn nhất thôi. Nếu lấy Tẩy Kiếm Các mà nói, năm vạn người kia không có khả năng đều là chiến lực, trong đó còn có cả những người như là đầu bếp, cùng với đệ tử cấp thấp tân thủ không có cách nào lên chiến trường.”
“Hổ tướng quân nói rất đúng.” Mịch La uống cạn chén rượu, “Tốc độ hành quân của Hắc Phong Quân cũng cực nhanh, đại khái vượt qua tưởng tượng của minh quân. Theo tình báo ta có được, trong đội ngũ của các tiên tông tiếp viện, chí ít còn có ba chi còn đang trên đường, hơn nữa trong vòng ba ngày nhấtđịnh không đến kịp.”
“Tấy Kiếm Các có thể đạt được nhiều tiên tông viện thủ, chủ yếu vẫn là do Quảng Thành Cung ra mặt cầu viện. Nhưng cầu người làm việc này nào có dễ dàng như vậy? Những tiên tông này có thể kéo thì kéo, trong đội ngũ phái ra cũng có người dùng để cho đủ số đấy, ta thấy cho đến khi trận này đánh xong, có vài tiên tông còn không thể chạy tới.”
Nàng đại khái nghe rõ: “Như vậy, đối thủ của chúng ta đến cùng có bao nhiêu người?”
“Nếu có thể khai chiến trong vòng ba ngày, thì là mười một vạn. Nếu là khai chiến vào năm ngày sau thì đối thủ sẽ tăng lên hơn mười hai vạn.”
Lo lắng ngay từ đầu của Xích Tất Hổ vẫn rất chính xác, dù tố chất của yêu binh Ẩn Lưu là nhất lưu, lấy số lượng quân lính của Hắc Phong Quân, nếu không tiếp viện, muốn ăn đối thủ cơ hồ gấp hai mình cũng sợ là sẽ nứt vỡ bụng. Binh quý thần tốc, con số một vạn hai vạn này nghe không có khác biệt quá lớn, nhưng nếu phóng tới chiến trường thì lại có khả năng chi phối chiến cuộc.
Nàng cùng Xích Tất Hổ liếc nhìn nhau rồi nói: “Nếu có thể khai chiến trong vòng mười lăm canh giờ thì sao?”
Ánh mắt Mịch La lập tức sáng: “Vậy đối thủ chỉ còn có chín vạn người! Hơn nữa bởi vì tấn công đối phương trở tay không kịp, tỷ lệ thắng còn có thể đề cao hai thành. Nhưng mà… khoảng cách chỗ này đến núi Tề Vân còn có ngàn dặm, cho dù yêu binh có chạy vội thì cũng tuyệt không có khả năng trong vòng ba mươi sáu canh giờ đuổi tới.” Mặc dù là nói như thế, nhưng trong mắt hắn đã có hào quang chớp động, hiển nhiên rõ ràng Ninh Tiểu Nhàn đã đưa ra vấn đề này, tất nhiên không phải bắn tên không đích.
Quả nhiên nàng mỉm cười nói: “Sơn nhân tự có diệu kế. Mịch La Phủ chủ khiến quân đồng hành cùng chúng ta liền biết. Nhưng mà, tốt nhất là nắm chặt, thời gian có thể không chờ người.”
Hắn thích nhất là bộ dáng giảo hoạt này của nàng. Khóe môi Mịch La khẽ nhếch, cũng không hỏi nhiều, chỉ tiện tay giơ bình rượu lên.
Sau khi chạm mặt ở chỗ này, hai bên trở về chỉnh đốn quân vụ. Tới giờ Hợi ban đêm thâm trầm, hai quân mới hội họp ở phía đông trấn Cẩm Khê hai mươi dặm.
Thật trùng hợp, Hắc Phong Quân cùng Hắc Giáp Quân của Mịch La đều mặc chiến giáp màu đen, trong đêm tối giống như hai chi đại quân u linh vô thanh vô tức. Lúc này Mịch La cũng đổi một bộ hắc y, cơ hồ là cùng màu cùng kiểu với áo choàng, Trường Thiên mặc vào thì cao lớn vĩ ngạn, hắn mặc lên người nhưng lại khí phách bay cao.
Nhưng mà giờ phút này Mịch La chứng kiến chuẩn bị của Hắc Phong Quân, lại hơi hơi nhíu mày, ẩn hiện vài phần thất vọng: “Theo chủ ý trong lời nói của nàng, chính là cưỡi phi toa sao? Chỉ sợ bay lên trời không đến mấy canh giờ đã muốn…” Nói trở lại, cho dù nha đầu kia không rành quân sự, Xích Tất Hổ trong Ẩn Lưu thất tướng lại làđại tướng kinh nghiệm phong phú, như thế nào lạiẩu tả cùng một chỗ với nàng?
Trong màn trời âm trầm, có thân ảnh hình bầu dục màu đen cực lớn lẳng lặng bồng bềnh trôi xung quanh, đây chính là công cụ vận binh đặc hữu củaẨn Lưu – phi toa, mỗi chiếc có thể chở được vạn người.
Nàng cũng không thể không thừa nhận, cảm giác khi có thể chứng kiến được Mịch La tính sai thật sự là quá tốt, giống như là trong lồng ngực phun ra một cơn giận dỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]