Ninh Tiểu Nhàn đứng ở bên người Mịch La mắt cơ hồ muốn trắng dã, tên này ngược lại am hiểu sâu bản sự tay không bắt sói.
Dù sau nếu Ẩn Lưu đánh hạ Tẩy Kiếm Các, địa bàn sau đó cũng sẽ quy về sở hữu của người thắng, Phủ Phụng Thiên muốn chiếm đi Đồ Thanh Châu, sẽ phải chuẩn bị chống lại Ẩn Lưu. Nàng thong thả nói: “Từ Đại Các chủ thật không phúc hậu, lại cầm đồ vật của nhà ta để tặng cho Phủ Phụng Thiên.”
Ánh mắt của mọi người lập tức rơi xuống trên người nàng. Từ Viễn Chí liếc đảo qua, lại ước chừng đoán được vài phần, nhưng lại nói: “Vị này chính là?”
Mịch La cười nói: “Vị này chính là Ninh Tiểu Nhàn của Ẩn Lưu, Ninh cô nương.”
Hắn vừa nói xong, Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình trở nên cực nóng, rất hiếu kỳ, rất kinh ngạc, rất khinh thường, đương nhiên hơn hết là bát quái. Dù sao danh tiếng của nàng từ lúc truyền ra Nam Chiêm Bộ Châu chính là tuyệt đại giai nhân có thể khiến Hám Thiên Thần Quân không tiếc tàn sát mấy chục vạn tu sĩ cũng muốn cứu tỉnh, là kẻ gây họa, yêu nữ làm cho thế cục của đại lục Trung Nam Bộ rung chuyển, là đầu sỏ khiến cho mấy trăm vạn phàm nhân trôi giạt khắp nơi… Hết lần này tới lần khác người đã chính thức nhìn thấy nàng lại thật sự có hạn. Bao nhiêu người một bên thóa mạ nàng, một bên lại vô cùng hiếu kỳ về nàng.Vậy thì giống như Đát Kỷ bên cạnh Thương Trụ Vương bị bêu danh thiên thu muôn đời, nhưng phàm là nam nhân nhắc tới nàng, vừa mắng nàng là hồng nhan khiến muôn dân trăm họ lầm than, lại vừa hâm mộ Thương Trụ Vương diễm phúc vô biên.
Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi che giấu vui vẻ trên mặt, nhìn thẳng Từ Viễn Chí nói: “Nếu bây giờ Từ Các chủ buông tha cho việc dựa vào nơi hiểm yếu này để chống chọi, lập tức quy hàng Ẩn Lưu, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Cơ hội chỉ có ngay lúc này, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ.”
Nàng nói lời này vừa nhẹ vừa chậm, ẩn hàm uy hiếp nói không hết, nhưng mà sau khi mọi người biết được thân phận của nàng, lại cảm thấy mấy lời này có trọng lượng.Nàng chỉ nói là tha cho “một con đường sống”, hiển nhiên là muốn chiếm cơ nghiệp của Tẩy Kiếm Các, có một môn hạ đệ tử của Tẩy Kiếm Các huyết khí phương cương đang muốn mở miệng chửi rủa, bị ánh mắt của nàng khẽ quét qua, lại phảng phất như là đao sắc cạo mặt, tỏa ra cảm giác run rẩy, nhưng lời này vòng vo cả buổi ngay đầu lưỡi, vậy mà không phun ra được.
Từ Viễn Chí cũng nghiêm túc lên, nghiêm mặt nói: “Từ mỗ bất tài, lại khiến cho Tẩy Kiếm Các rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, đã không còn mặt mũi nào gặp lại lịch đại tiền bối. Nếu như quy hàng, chẳng lẽ không phải là tội nhân thiên cổ của Tẩy Kiếm Các sao?”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Lời ấy của Các chủ sai rồi, Tẩy Kiếm Các không còn thiên cổ nữa, làm sao lại xem ngươi như tội nhân chứ?”
Mọi người ở đây đều rõ ràng ý của nàng, hôm nay thoáng qua một cái, thiên hạ đã không còn tiên phái Tẩy Kiếm Các nữa. Lập tức rốt cục cũng có người nhịn không được, nhao nhao mở miệng mắng, trong nội tâm lại cảm thấy hơi lạnh thấu xương.
Từ Viễn Chí nhìn xem nàng, cảm nhận được không phải là nộ khí, mà chỉ cảm thấy trong áo lót đều đồ mồ hôi. Thật sự là hắn còn lưu lại đòn sát thủ chưa dùng, nhưng mà Ninh Tiểu Nhàn đang đứng ở trên đỉnh cao, nếu đem nàng giết cùng, đạo lữ của nàng là Hám Thiên Thần Quân làm sao lại từ bỏ ý đồ? Đến lúc đó Ẩn Lưu trả thù, chỉ sợ so với hôm nay còn cứng rắn mạnh mẽ hơn gấp trăm lần.Mục đích của hắn, chẳng qua là đánh lui Hắc Phong Quân, khiến cho Ẩn Lưu biết khó mà lui thôi.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý tiếng mắng của những người khác, cười nói: “Hóa ra Từ Các chủ nghĩ hết phương pháp kéo dài thời gian, muốn đợi minh quân trở lại cứu viện. Các ngươi còn chưa động thủ?”
Mấy chữ cuối cùng giọng nói có chút cao lên, đợi đến khi hai chữ “động thủ” vừa phát ra, hai gã đệ tử ở gần Từ Viễn Chí nhất đột nhiên nổi điên lên, kiếm trong tay trực tiếp chỉ thẳng lên trái tim của đồng bạn, hung hăng đâm tới!
Lần này vội vàng không chuẩn bị kịp, tay áo Từ Viễn Chí phất một cái, chỉ ngăn trở được một người, người đệ tử khác thì lại cứng rắn đâm kiếm xuyên tim của đồng bạn! Kiếm Tâm Đại Trận chịu một trở ngại như vậy, lập tức xuất hiện hiện tượng ngưng trệ một chút, lại không vận chuyển như ý như lúc đầu.
Lúc này, đã có môn hạ đi đến thay thế. Sắc mặt Từ Viễn Chí tái nhợt, cầm đệ tử trong tay ném ra, quát lên: “Yêu nữ, quả nhiên là ngươi đang tác quái!”
Chiến báo của chiến dịch ở Quỷ Khấp Thạch Lâm sớm đã được đưa đến trong tay hắn, trong đó quá trình phòng thủ thất bại của Đại Bàn Sơn Trận được miêu tả rất kỹ càng. Sau khi hắn xem, cũng hiểu được việc này quá mức kỳ quặc, xác nhận là môn hạ đệ tử bị người âm thầm thao túng điều khiển, nhưng theo lý thuyết, đệ tử ở trong Kiếm Tâm Đại Trận sẽ không bị khống chế hay mê hoặc mới đúng.
Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười, nụ cười này tươi mát cởi mở, ở bên tay phải, hai ngón tay song song đối nhau tạo thành hình dáng nhưđao, từ phía trên hướng nghiêng xuống dưới hạ xuống, giống như đang chém đầu. Quả nhiên theo động tác này, trong Kiếm Tâm Đại Trận lại có thêm ba người điên cuồng hét lên dùng kiếm trong tay đánh về phía đồng bạn, góc độ, phương hướng đều giống hệt động tác trong tay nàng.
Đêm nay ánh trăng không sáng lắm, đặc biệt là ở trong đại điện này, khống ảnh chi thuật của Bác Trạch vốn không thể có đủ điều kiện để thi triển, tiếc rằng kim quang bay lên giữa mắt trận trong Dưỡng Kiếm Lâu thật sự quá chói mắt, mà là người đều biết, quang ảnh tương sinh, nơi có ánh sáng, tức sẽ có bóng đen nương theo.
Từ Viễn Chí than thở một tiếng, đối phương có thủ đoạn kỳ quái như vậy, Kiếm Tâm Đại Trận lại có thêm nhiều người đến thay thế cũng không làm nên chuyện gì.Dưới sự trùng kích không ngớt của Liên quân Ẩn – Phụng, chỉ cần trận pháp lộ ra một sơ hở nho nhỏ thì bọn họ chỉ có một còn đường chết!
Lúc này lại không ra tay, như vậy ngày sau ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có. Hắn lại không chần chờ, trầm giọng quát to một tiếng: “Lão Tề, khởi động Tiểu Kiếm Trận!”
Hắn không phát hiện, mấy chữ này vừa thốt ra, Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng lườm Mịch La một cái, trông thấy trên mặt hắn lộ ra một tia cười lạnh.
Tề sự thúc tổ nghe vậy nhắm mắt, bắt đầu niệm khẩu quyết. Cúc Ưu Thần Kiếm trong đỉnh chấn động đến lợi hại, cơ hồ muốn thoát ra khỏi trói buộc bay đi, lấy tu vi Luyện Hư hậu kỳ Đại Viên Mãn của hắn để khống chế nó, trên trán cũng đổ mồ hôi, hiển nhiên là dùng hết toàn lực.
Cùng lúc đó, mấy vị trưởng lão của Tẩy Kiếm Các đồng loạt ra tay, đánh bất tỉnh những đệ tử bị Ninh Tiểu Nhàn khống chế một người lại một người. Tình thế khẩn cấp, bọn họ cũng không lưu thủ nữa, người đứng cách quá xa không kịp ngăn cản thì một kiếm chỉ tới đã đâm lên ngực bọn họ tạo ra một lỗ máu.
Bất luận thế nào, cũng phải chống đỡ đến lúc Tiểu Kiếm Trận xuất hiện!
Cố gắng của bọn họ đã có hiệu quả. Chẳng qua là trong mười lăm, mười sáu lần hô hấp, đệ tử trong trận đã thay thế hơn bốn mươi người, Tề sư thúc tổ rốt cục đã niệm xong đoạn khẩu quyết dài dòng buồn chán. Đến khi phát ra một chữ cuối cùng, hào quang bay ra trong đỉnh cũng biến sắc, trong kim quang rực rỡ vốn có, dần dần xuẩt hiện một tia huyết hồng yêu dị, sau đó tia hồng quang nhàn nhạt này chậm rãi đậm màu thêm, khuếch tán, cơ hồ muốn chiếm hết toàn bộ cột sáng, thoạt nhìn điềm xấu mười phần.
Từ Viễn Chí nhẹ nhàng thở ra thật dài. Tiểu Kiếm Trận vừa ra, tình cảnh tràn đầy nguy cơ mà bên mình gặp phải sẽ từ từ giải trừ, về phần ngày sau Ẩn Lưu sẽ trả thù như thế nào, việc này chỉ có thể từng bước tính toán.
Đúng lúc này, một tên đệ tử quay người đánh về phía Tề sư thúc tổ đang khống chế trận pháp.Trưởng lão bên người Từ Viễn Chí lúc này vừa bước ra được hai trượng, đuổi đến bên người sư thúc tổ, một chưởng đem tên đệ tử bị thao túng này đánh bay ra ngoài.
Trưởng lão này vốn cùng Tề sư thúc tổ có giao hảo. Trong lúc cấp bách Từ Viễn Chí không quên dặn dò: “Lưu sư đệ bảo vệ tốt, đừng để cho người khác lại gần!”
Trưởng lão này gật đầu đáp ứng: “Được!” Sau đó dứt khoát gọn gàng xoay người, trường kiếm trong tay vô thanh vô tức hướng ra ngoài, chém nghiêng xuống!
Sau lưng truyền đến tiếng vang cổ quái, Từ Viễn Chí lập tức thấy được nét mặt của môn hạ, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin, đã có người nghẹn ngào hét to: “Lưu sư thúc! Tề sư thúc tổ!”Hắn đột nhiên xoay người, sau đó cũng ngây dại.
Trưởng lão Lưu Vũ Châu vung tay chặt bỏ, cư nhiên lại là đầu của Tề sư thúc tổ!
Đáng thương cho vị tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ này có một thân tu vi nhưng cũng phải dùng toàn lực để trấn áp thần kiếm thượng cấp trong đỉnh, không hề có nửa điểm tâm tư đề phòng Lưu Vũ Châu, lại bị hắn ở sau lưng cho một đao rơi đầu, so với giết gà còn thống khoái hơn nhiều!
Từ Viễn Chí kinh sợ, hắn chỉ quát to một tiếng “Không tốt!” Theo thi thể không đầu của Tề sư thúc tổ từ từ ngã xuống đất, cột sáng trùng thiên trong đỉnh đột nhiên lấp lánh hai cái, sau đó đột nhiên biến mất.
Người điều khiển cùng trấn áp đã chết, đỉnh đồng thau lập tức không còn bị trói buộc. Mặc cho ai đều có thể nghe được tiếng vang đinh đương từ trong đỉnh truyền ra, hiển nhiên thần kiếm bên trong đang điên cuồng đến cực điểm. Nhiều lần, nắp đỉnh ầm ầm nổ tung, một luồng ngân quang từ trong đó bay ra, không kiêng nể gì xuyên qua ngực của hai gã đệ tử trong Kiếm Tâm Đại Trận, sau đó bay nhanh về hướng đám người Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng nhíu nhíu lông mày, lại không né tránh, bởi vì thứ này hiển nhiên không tìm đến nàng.
Thần Kiếm đầu chủ.
Quả nhiên luồng ngân quang này trực tiếp đụng vào trong ngực của Mịch La, được hắn tự tay cầm lấy, lập tức hiền lành dịu xuống. Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Cúc Ưu Thần Kiếm dài ba thước, thân kiếm bóng loáng như mặt kính, toàn thân hiện ra hàn khí, hơi thở lạnh như băng kia khiến cho không khí ngưng tụ ra sương tuyết thật nhỏ, nhẹ nhàng bay xuống. Mịch la khẽ vuốt thân kiếm, nó vẫn không ngừng run rẩy, phát âm âm thanh trong suốt dễ nghe, hiển nhiên khí linh sau vài vạn năm tìm được huyết mạch của chủ cũ, vô cùng vui vẻ.
Bởi vì biến cố đột ngột này, sắc mặt của mọi người Tẩy Kiếm Các đều trở nên tái nhợt, trong nội tâm mấy vị trưởng lão càng là lạnh như băng, chỉ còn một ý nghĩ: “Xong rồi, xong rồi!”
Tề sưu thúc tổ đã chết, Cúc Ưu Thần Kiếm rờiđỉnh, Tiểu Tiếu Kiếm Trận có khởi động cũng không được nữa rồi.Cơ hội trở mình lần cuối này, cư nhiên cũng đã bị người ta tóm mất. Có người lại nhìn hằm hằm Lưu Vũ Châu nói: “Tốt cho ngươi một kẻ ăn cây táo rào cây sung, bọn họ cho ngươi chỗ tốt gì để khiến ngươi phản bội sư môn?”
Lưu Vũ Châu mặt không biểu tình nói: “Sư môn gì? Ta vốn là tọa hạ của Phủ Phụng Thiên, sáu mươi năm trước phụng mệnh bái nhập Tẩy Kiếm Các mà thôi.”
Mịch La có thể cảm nhận được dị thường của Cúc Ưu Thần Kiếm, như vậy Lão Phủ chủ sáu mươi năm trước leo lên Tẩy Kiếm Phong tất nhiên cũng có thể. Sau một chuyến đi đó, hắn đã phái Lưu Vũ Châu tiến vào Tẩy Kiếm Các, trở thành ám tuyến.
Sáu mươi năm qua đi, một quân cờ này rốt cục ngay tại lúc Liên quân Ẩn – Phụng tấn công vào núi đã có tác dụng.Tuy thần sắc trên mặt Mịch La và Ninh Tiểu Nhàn không đổi, nhưng trong lòng bàn tay nắm chặt toàn là mồ hôi, vài lần giao thủ kia mang tính mấu chốt. Nếu là Tiểu Tiếu Kiếm Trận thật khởi động được, hai người bọn họ có lẽ còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mấy vạn yêu binh trên đỉnh này sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Trước mắt Từ Viễn Chí biến thành màu đen, sắc mặt chuyển thànhửng hồng, một ngụm máu tươi từ trong cổ phun ra.Đây là cấp nộ công tâm, nhưng hắn chỉ thấp giọng nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Tẩy Kiếm Các chúng ta, nguyện ý quy hàng Ẩn Lưu! Xin hãy buông tha cho tính mạng của môn hạ đệ tử của ta!”
Chúng đệ tử hoảng sợ: “Các chủ!”
“Lúc này mới nhớ tới quy hàng sao? Đáng tiếc——” Ninh Tiểu Nhàn chậc chậc hai tiếng, đôi môi đỏ hộc ra hai từ mà Từ Viễn Chí không muốn nghe nhất: “Đã muộn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]