Chương trước
Chương sau
Dĩ nhiên, người này cũng chứa ý xấu, nếu Thân Cố còn muốn ôm Mẫn Ngọc Nhi, nàng sẽ biến thành tấm chắn thịt người, đầu tiên bị móng nhọndài hơn nửa thước đục thấu tim!

Mẫn Ngọc Nhi trừng lớn mắt, nhìn miệng báo khổng lồ ở trước mắt nàng mở ra, mùi tanh tức thì tràn ra, tựa hồ tiếp theo trong nháy mắt là có thể cắn nát yết hầu nàng, nhưng nàng ngay cả kinh hô cũng không kịp phát ra.

Thân Cố cau mày, đột nhiên ôm nàng xoay người, động tác không gọi là mau, nhưng vừa vặn là có thể tránh một kích kia. Đợi đến thế tới của con Báo đã hết, tay phải ở không nắm thành quyền, đánh mạnh vào sườn trái con Báo.

Tiếng vang nặng nề, phối hợp có Hắc Báo gào thét.Thân thể lớn nhỏ giống như Tê Ngưu, cư nhiên bị một quyềnthường thường này đánh ra xa có hơn ba trượng. Nghe tiếng la kia, sợ rằng nội phủ cũng mắc phải thương thế.

Mẫn Ngọc Nhi lúc này mới rảnh kêu lên tiếng: “Có yêu quái!”

Tiếng thở dốc của Báo yêu như ống bễ, hiển nhiên là phổi bị thương, miệng nó phun tiếng người nói: “Không hổ là tiểu thiếu gia một nhà kia, cho dù là nửa yêu, lực lượng cũng lớn như vậy.” Đầu có chút lệch lạc, một đồng bạn khác phía sau cũng đánh tới.

Động tác người này nhẹ nhàng mau lẹ, so sánh với Hắc Báo thì bén nhạy hơn nhiều lắm.Thân Cố mấy lần đánh hắn không trúng, mày rậm cũng bắt đầu nhăn lại. Khí lực hắn lớn, nên ghét đối thủ như vậy, bởi vì quả đấm uy mãnh hơn nữa, đánh không trúng trên người địch nhân thì cũng vô dụng.Huống chi trong lòng ngực của hắn còn ôm nhuyễn ngọc ôn hương, thân thể Mẫn Ngọc Nhi có thể kháng cự được bất kỳ một người nào công kích.

Chỉ trong thời gian đảo mắt, hắn vừa đánh vừa lui, lại đã bị bức đến bên cạnh sương phòng, không tiếp tục có đường lui. Hắn đem Mẫn Ngọc Nhi đặt ở trên mặt đất, chỉ chỉ phía sau: “Đi vào, đóng kỹ cửa lại.”

Tiểu quả phụ bị làm cho sợ đến thân thể mềm nhũn run rẩy, nhanh như chớp chui vào, quả nhiên nặng nề đóng cửa lại.

Thân Cố hít sâu một hơi.Hai tháng này, cuộc sống của hắn trôi qua yên tĩnh thái bình, còn tưởng rằng không có truy binh nữa, hiện nay xem ra chỉ là một bên tình nguyện. Chẳng qua lần này, hắn không thể giống như mấy lần trước trực tiếp chạy thoát như vậy, bởi vì trong sương phòng phía sau còn có người.

Chiến đấu còn đang tiến hành, vết thương trên người hắn dần dần tăng nhiều, sâu nhất là một đường ở dưới xương sườn, da thịt lật ra ngoài, thậm chí cũng có thể thấy xương trắng bên trong, đây là con Báo mới rồi trả thù. Hắn mặc dù không sợ điểm thương thế này, nhưng máu chảy quá nhiều, có cảm giác được trước mắt mơ hồ.

Hơn nữa làm hắn phiền lòng nóng nảy chính là, đây là nhà dân, mà thiên phú của hắn thi triển không ra, nơi này không chịu được phương thức công kích phạm vi lớn như vậy, Mẫn Ngọc Nhi ở trong phòng cũng sẽ thương tổn.

Báo yêu bổ nhào tới, hắn lắc mình tránh ra, khửu tay đánh. Nhưng cánh tay mới nhắc tới một nửa, đột nhiên không nghe sai sử rồi, giống như là bị cái gì mềm dẻo chế trụ. Hắn dùng lực giãy hai cái, quả đấm lớm nhanh đánh đến lỗ mũi báo yêu rồi, nhưng lại khó di chuyển về phía trước nửa tấc.

Lúc này, hắn mới phát hiện không khí trong tiểu viện lại hiện đầy sợi tóc lớn bằng cự lưới, chẳng qua là những sợi tơ này trong suốt, hắn ở trong lúc kích chiến không có vận lực chân mục đi xem? Cúi đầu một cái, thì ra hai chân, trên cánh tay trái cũng hiện đầy tơ mỏng, xem ra trong lúc vô tình đã bức đứt rất nhiều, lưu lại sợi tơ ở trên người tích lũy càng nhiều, rốt cục nhiều đến trình độ làm hắn bất động.

Đây là? Hắn ngửa đầu nhìn lại, mới phát hiện bầu trời tiểu viện chẳng biết lúc nào đã nằm úp sấp một con nhện lớn màu vàng đất, sợi tơ trong suốt liền từ giữa miệng nó róc rách phun ra.

Đây chính là người thứ ba vẫn chưa từng xuất thủ, bản thể là một con nhện yêu. Hai gã đồng bạn động thủ hấp dẫn lực chú ý của Thân Cố, hắn ở phía sau dệt kết nên lưới lớn, muốn đem con mồi buộc chặc.

Này......Không dễ làm rồi.Thân Cố nặng nề thở dốc, trên thân thể quấn vô số tơ nhện, nặng nề như vùi lấp trong vũng bùn, mỗi một lần động tác so với bình thường phải tốn nhiều gấp mấy lần khí lực.Trong khi giãy chết, hắn đã phát hiện mình cùng sương phòng tuy cách chỉ có bảy, tám trượng, nhưng tầng tầng lớp lớp mạng nhện đã đem con đường này ngăn chặn, hắn không tiếp cận được nữa rồi.

Nếu hắn bị bắt, nữ nhân trong phòng cũng khó trốn độc thủ.

Báo yêu mắt sắc, luôn vô tình hay cố ý mà liếc về hướng sương phòng, trong lòng đã hiểu được, cười hắc hắc nói: “Đừng nhìn, đợi chúng ta bắt giữ ngươi, lại đem nữ nhân kia kéo tới nơi này hảo hảo xử lý, cho ngươi nhìn đủ.”

Trong giọng nói của hắn tràn đầy độc ý dâm tà, giận dữ trong mắt Thân Cố vừa mới nhanh chóng lóe qua, trong sương phòng đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi!

Mẫn Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện! Hắn bỗng dưng cả kinh, nhưng là ba người đến đây vây bắt hắn đều ở đây, là ai tiến vào sương phòng chuẩn bị đối phó Mẫn Ngọc Nhi?

Hắn biến sắc, tiếng thét trong sương phòng Mẫn Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cửa sổ mở ra một đường khe hở nhỏ, có một đốm lửa nhỏ bay ra ngoài rơi vào trên mạng nhện.

Đốm lửa tầm thường như vậy, Thân Cố mỗi ngày đốt củi lửa, cũng không biết trong đống lửa có tuôn ra tới bao nhiêu. Nhưng khi nó rơi vào trên tơ nhện trong suốt,thế nhưng giống như là gặp dầu hỏa, chợt thoáng cái cháy bùng lên, hẳn là xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, theo mạng nhện hướng bốn phương tám hướng mà đi.

Ngọn lửa thiêu đốt được quá mau, đun nóng không khí, cảnh vật trong tầm mắt mọi người cũng vặn vẹo đi theo.

Còn cách xa bảy, tám trượng, Thân Cố đã cảm thấy không khí chung quanh mình cũng bị bốc cháy lên, mi tâm nóng lên, đến sợi tóc trên trán cũng bị cháy quăn xoắn lại.

Thế lửa rào rạt, đảo mắt sẽ đem mạng nhện đốt hết. Nhện yêu gục ở trên mạng nhện kinh hãi, cũng bất chấp sắp dệt tốt lưới lớn, tám chân co rụt lại liền từ trên trời rớt xuống.

Báo yêu lúc này mới thất thanh nói: “Tam Muội chân hỏa!”

Đốm lửa nho nhỏ này, hẳn là Tam Muội chân hỏa trong truyền thuyết không có gì không đốt sao? Thân Cố còn chưa kịp có động tác, trong không khí như có một vật xẹt qua, nhanh đến thị lực mọi người tại đây cũng bắt không được quỹ tích. Sau đó con Tri Chu đầu kia phát ra nửa tiếng “Xèo xèo” kêu thảm thiết, lại không phải là tám chânchạm đất trước, mà là lưng bụng nặng nề té trên mặt đất trước, sau đó cái móc dưới bụng hướng lên trời khoa tay múa chân mấy cái, lúc đó cứng còng bất động.

Thứ này, lại thoáng một cái bị người giết chết? Thân Cố lúc này mới nhìn thấy bên não của có một chút vết bẩn trắng xanh giao nhau, hẳn là mới vừa bị vật cứng rắn kia xuyên thấu sọ não mà chết.

Sau đó, trong sương phòng mới có giọng nói không nhanh không chậm vang lên: “Mạng nhện đã phá, Tri Chu cũng bị ta giết chết, ngươi có thủ đoạn gì có thể thi triển ra xem một chút, ta bảo đảm sẽ không đả thương tới nhuyễn muội của ngươi.”

Thân Cố không biết”nhuyễn muội” là có ý gì, nhưng phỏng đoán đối phương chỉ chính là Mẫn Ngọc Nhi. Quan trọng hơn là giọng nói của người này như Băng Ngọc đánh nhau, róc rách dễ nghe, hẳn là nữ tử, Mẫn Ngọc Nhi cùng nàng ở chung một chỗ ít nhất sẽ không chịu nhục. Hơn nữa trong lời nàng nói lộ ra cường đại tự tin, làm tinh thần hắn không khỏi rung lên, lập tức hít một hơi thật sâu.

Lần này hít sâu giống như là cá voi hút nước, trong không khí vang lên âm thanh tơ lụa kéo xé. Con yêu quái bén nhạy đánh lén hắn vừa vặn lướt đến trước mặt hắn, câu trảo trong tay còn không có đưa ra, hai mắt Thân Cố trợn tròn, đã hướng phía trước phát ra một tiếng gầm thét!

Âm thanh này cao vút, to, sắc bén như còi hơi kéo vang, ngay tiếp theo trên mặt đất bụi đất chung quanh tung bay, theo âm ba lấy Thân Cố làm trung tâm một vòng một vòng hướng ra phía ngoài, mắt thường có thể thấy được. Móng vuốt của con yêu quái kia vừa muốn sờ mí mắt của hắn, lại bị một tiếng gầm thét này bộc phát ra sóng âm mạnh mẽ đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất miệng mũi chảy ra máu tươi, hồi lâu bò không dậy nổi.

Hắc Báo cũng không chịu nổi, tại chỗ lảo đảo hai cái, đặt chân không yên.

Tiếng gầm thét này thế không suy, giống như sóng triều hướng bốn phương tám hướng đẩy mạnh, ùng ùng đem tường viện xưởng nhuộm Tố Hồng chấn sụp đi. Ngược lại một loạt sương phòng cách hắn gần hơn lại bình yên vô sự, đến một vài gốc cây non năm ngoái trồng xuống bên cửa, lá non cũng không có nửa điểm rung động.

Người trong sương phòng quả nhiên không có nói ngoa, bí kỹ hắn ẩn giấu quả nhiên đả thương không được Mẫn Ngọc Nhi.Thân Cố mới thở phào nhẹ nhõm, chợt lại có mấy phần lo lắng: người trong phòng không biết là kẻ địch hay là bạn, mình gầm sóng âm không thể gây thương tổn được đối phương, nếu là người không có hảo ý, hắn sợ rằng chỉ có thúc thủ chịu trói.

Nhưng những ý niệm này chỉ từ trong lòng hắn chợt lóe lên, Thân Cố lao ra một bước xa, thừa dịp thời điểm báo yêu đầu choáng váng, một khủy tay đánh mạnh vào lưng các đốt ngón tay nó. Chỉ nghe rắc hai tiếng giòn vang, xương sống của con yêu Báo bị hắn dùng khủy tay làm chùy, ngang nhiên đánh gảy!

Báo yêu đau rống một tiếng, nhất thời ngã xuống đất, bị hắn đạp ở cổ dùng sức giẫm, dần dần không có hơi thở.

Con yêu quái khác mặc dù bị thương không nhẹ, lại là rất nhanh đứng lên quơ quơ đầu, đợi đến cảm thấy cháng váng hơi giảm liền thi triển thần thông ý định bỏ chạy, trong tay của hắn nắm chính là bí quyết ngự Thổ, lường trước khí lực Thân Cố lớn hơn, hắn trốn vào dưới đất vốn có thể tránh qua được đi? Bởi vì cái gọi là”Hận Địa Vô hoàn” đúng không? Nhưng thân thể hắn mới chìm vào trong đất non nửa đoạn, tia sáng trắng nhạt lúc trước lấy tánh mạng nhện yêu lại xuất hiện, nhẹ nhàng bắn vào trong đầu hắn, ôn nhu giống như người tình hôn nhau.

Ánh mắt yêu quái này nhất thời đọng lại, sau đó nửa người trên chậm rãi đổ gục ở trên mặt đất.

Bạch quang kia, quả nhiên là pháp khí lúc trước lấy tánh mạng nhện yêu. lúc này Thân Cố mới thấy rõ, trên đầu yêu quái bị đâm một thanh dao găm khéo léo, chuôi dao găm nhỏ hẹp, đến tay của hắn cũng cầm không ổn, nhìn hình dáng thì không có chỗ đặc biệt.

Sáng sớm luồng ánh mặt trời thứ nhất mới vừa dâng lên từ phía Đông, vừa lúc chiếu vào nó lộ ra sắc bén, nhưng toàn bộ chuôi dao găm này cũng không phản quang.Hắn chỉ nháy mắt một cái, dao găm đã không thấy tăm hơi, trên trán yêu quái chỉ chừa một cái khe hẹp, tựa hồ đến máu tươi cũng không chảy ra bao nhiêu.

Cửa sương phòng mở ra, Mẫn Ngọc Nhi từ bên trong vọt ra, thoáng cái trốn phía sau hắn.

Sau đó trong phòng đi ra hai người, một nam một nữ, một cao một thấp.

Nam tử thân hình cao lớn, diện mạo thoạt nhìn chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, màu da hơi đen, ngũ quan đoan chánh, nhưng mũi ưng khiến cho tướng mạo nhìn qua hơi có vẻ âm trầm. Cô gái đi ở phía trước một thân áo tím, vóc người linh lung, đường cong ưu mỹ, thoạt nhìn so với Mẫn Ngọc Nhi còn muốn thướt tha hơn, diện mạo cũng trên người, một đôi mắt tràn đầy như nước mùa thu, động lòng người nói không ra lời, tự nhiên làm cho khuôn mặt bình thường thêm phần không ít.

Trong tay nàng vuốt vuốt, chính là dao găm ba hô hấp trước còn đâm vào trên đầu yêu quái, trên thân dao màu trắng nhạt sạch sẽ, nào có nửa giọt máu tươi?

Thân Cố cẩn thận nhìn thẳng hai người này, trầmgiọng nói: “Các ngươi là ai?”

Nếu là người tới đuổi giết hắn, không cần phải làm nhiều thứ vô dụng này.

Cô gái áo tím cười nói: “Thương đội chúng ta mới đến huyện thành này, đang cần bổ sung nhân thủ. Ta xem thân thủ ngươi không tệ, không bằng hãy theo chúng ta đi buôn bán thôi, tiền lương so với ở trong xưởng nhuộm làm việc lặt vặt cao hơn nhiều.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.