Chương trước
Chương sau
Nhưng mà nghe tên ngu ngốc này vừa nói, vết thương Đa Mộc Cố đều do hồ châm của hắn gây thương tích. Nếu Ninh Tiểu Nhàn vu oan cho hắn, nói vậy đã chuẩn bị không ít hậu chiêu, bảo đảm mọi thứ đều có thể làm hắn ngậm bồ hòn làm ngọt. Hiện tại dù hắn đi theo người bên ngoài gặp trưởng lão tộc Kỳ Nam lại có tác dụng gì? Những tên du mộc thô kệch này sẽ tin tưởng lời hắn sao? Sẽ tin tưởng nữ nhân của Hám Thiên Thần Quân giả mạo người khác tiến vào để giết chết Đa Mộc Cố rồi giá họa cho hắn? Chỉ sợ hắn còn chưa có nói xong cũng đã bị con voi lớn Kỳ Nam tức giận giẫm thành thịt nát!

Người bên ngoài lại hô một lần, không nghe thấy Khánh Kị trả lời thì cũng có chút không kiên nhẫn.

Đầy tớ đứng ở một bên rụt rè nói: “Công tử?”Khánh Kị cắn răng: “Đi!” Nếu như Đa Mộc Cố chưa chết, sau khi tỉnh lại tất nhiên có thể chứng nhận hắn trong sạch.Nhưng nếu Đa Mộc Cố đã chết, hắn ở lại chỗ này càng trăm miệng cũng không thể bào chữa. Hắn nắm tay đầy tớ, trong tay đã cầm mở ra một tờ phù chú màu vàng không chút thu hút.Đây là thiên lí phù sau hành trình Đại Tuyết Sơn, hắn dùng số tiền lớn lần thứ hai mua hàng.Hiệu quả dĩ nhiên không có khoa trương như viễn độn ngàn dặm nhưng cũng thuấn gian truyền tống ra ngoài hơn mười dặm, lại không phải nói chơi.

Thành Kỳ Nam không phải là nơi tông phái đóng quân, không có nền tảng thủ hộ nên không ngăn được loại thần thông chạy trốn này.Hắn vừa muốn xé mở phù chú, ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên lẩm bẩm nói: “Ta há có thể dễ dàng tiện nghi cho cô ta như vậy?” Duỗi ngón taykhắc trên mặt đất vài cái chữ to:”Người giết Đại Mục Thủ, Xích Ngột Dịch, Ninh Tiểu Nhàn – Ẩn Lưu!” Sau đó, hắn mới xé mở lá bùa. Trong căn phòng ánh sáng vàng chợt lóe, hai người biến mất không thấy gì nữa.

Tuy hắn chạy thoát nhưng lời nhắn lại này chỉ cần để cho người khác thấy được, tất nhiên sẽ chôn trong lòng mầm móng hoài nghi.Cuộc sống còn dài mà, ai có thể bảo đảm hạt mầm đó sau này nhất định không có cơ hội nẩy mầm chứ?

Đáng tiếc hắn đi được quá gấp, không thấy được con trâu yêu bị hắn đánh ngất xỉu ném qua một bên lúc này đột nhiên mở mắt, vừa lăn tròn vừa bò dậy đưa chân cọ sạch mấy chữ cái trên mặt đất. Dưới đất là phiến đá lót đường, sau khi hắn cọ xong lại đứng lên, ai cũng không nhìn ra cái gì. Người bên ngoài hô lần thứ ba cũng phát giác không đúng, cuối cùng đẩy then cửa vọt vào nhìn chung quanh một cái lạnh lùng nói: “Khánh Kị công tử đâu?”

Đầu trâu yêu kia vừa vuốt vuốt đôi mắt lim dim, ngu ngơ nói: “Ta, ta không biết…”

......

Tối nay gió rất nhẹ, ánh trăng như nước, khiến thảo nguyên Thương Mang đều nhuộm một tầng sương trắng bạc. Đây chính là ban đêm thích hợp nhất để đám yêu quái hút lấy ánh trăng.

Khánh Kị vốn có khuôn mặt bạch ngọc, dưới ánh trăng chiếu rọi vì mất máu mà sắc mặt càng lộ vẻ trắng bệch. Dựa theo thiết lập vốn có, thiên lí phù làm hết phận sự truyền tống vứt hắn vào trong một sân cỏ khô cách mười ba dặm ở phía đông bên ngoài thành Kỳ Nam.

Từ nơi này ngự khí mà đi, đám con cháu đệ tử Kỳ Nam Tông kia hẳn không đuổi kịp rồi. Tạo hóa rất công bằng, khuyết điểm và ưu điểm của voi lớn đều rất rõ ràng. Nên sân nhà của bọn họ ở trên mặt đất, thân thể cồng kềnh như vậy muốn bay lên trời cũng là một khiêu chiến.

Hắn lần này ra trận không thuận lợi, vốn việc Kỳ Nam Tông gia nhập liên minh phía bắc có thể coi như chắc chắn, như vậy mùa hè này trong đám yêu binh đánh sâu vào phía bắc rất có thể sẽ gia nhập những bóng dáng to con này. Kết quả chuyện này trực tiếp bị quấy nhiễu rồi, như vậy sau khi trở về liên minh phía bắc, địa vị của hắn cũng sẽ giảm xuống không ít.Song chuyện này không làm khó được hắn, chỉ cần thêm chút thời gian nữa…Hắn mang theo đầy tớ, đầy bụng tâm sự đi ra khỏi phòng nhỏ của sân cỏ, lại thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc đang dựa đống cỏ khô, ôm cánh tay nhìn hắn.Chính là Phó Vân Trường đã biến mất hơn một canh giờ.

Khánh Kị trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Âm Cửu U phái phân thân này ở bên cạnh hắn vẫn luôn có thực lực rất mạnh, có thể thay hắn giải quyết rất nhiều chuyện. Có hắn ở bên người an toàn của bản thân sẽ không phải lo lắng nữa. Hắn tiến ra đón, trách cứ nói: “Sao đi lâu như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi bị nàng ta nhận ra được...”

Vừa nói tới đó tiếng lại dần nhỏ đi, chỉ vì hắn thấy hai mắt Phó Vân Trường, cặp mắt kia đỏ rực nhìn thẳng hắn, bên trong tràn ngập cừu hận thấu xương. Mặc dù còn duy trì tư thế dựa, trong bóng đêm người này vừa nhìn lại tràn đầy vẻ thô bạo uy hiếp, giống như hận không thể xé nát Khánh Kị mà nuốt sống vào bụng.Cuộc đời Khánh Kị chứng kiến qua rất nhiều ánh mắt cừu hận nhưng trực tiếp như thế, hung ác như thế,nhìn thẳng hắn như vậy lại rất ít thấy.Chẳng lẽ…? Trong lòng hắn rầm một tiếng, nhớ tới một kết luận không thể nhất: “Ngươi là ai!”

Phó Vân Trường cười: “Ngươi không biết ta là ai? Ngươi để cho yêu vật kia giết huynh đệ của ta, tiến vào thức hải ta, khống chế lời nói hành động của ta. Hiện tại ngươi lại còn nói, ngươi không biết ta là ai!”

Khánh Kị da mặt khẽ nhăn, thất thanh nói: “Ngươi chính là Phó Vân Trường? Điều này sao có thể! Ngươi không phải là...”

“Ta không phải là bị trấn áp ở chỗ sâu nhất trong thức hải của chính mình, căn bản không có sức chống cự yêu vật kia sao?” Phó Vân Trường gằn từng chữ: “Rất đáng tiếc, ta lại lần nữa tìm về quyền nắm trong tay thân thể này. Hiện tại, chúng ta tới tính toán thật tốt sổ sách nhé!”

Phân thân Âm Cửu U cư nhiên bị người này đuổi ra khỏi thức hải? Đối với Khánh Kị biết rõ lai lịch phân thân Âm Cửu U mà nói, việc này giống như nghe nói một đứa trẻ ba tuổi đánh thắng đại lực sĩ.Ở mặt trước hồn tu mạnh mẽ, đa số hồn lực của người tu tiên đều lộ vẻ yếu ớt hơn rất nhiều.Hắn cũng không ngốc, Phó Vân Trường có thể thoát khỏi vây khốn đã nói lên nhất định có sức mạnh bên ngoài tương trợ.

Khánh Kị lấy lại bình tĩnh, ổn định tâm tư hỗn loạn trong lòng cười lạnh nói: “May mắn thoát khỏi vây khốn còn không nhân cơ hội cao bay xa chạy, ngược lại đến tìm cái chết sao?” Hắn đã có tu vi Phản Hư hậu kỳ, Phó Vân Trườngkém hắn rất nhiều.

Phó Vân Trường lại cười đến sung sướng: “Ta đánh không lại ngươi. Chỉ có điều, việc này còn có người khác chờ thu thập ngươi đấy?” Trong khi Khánh Kị nghi ngờ do xét, phía sau đống cỏ khô không tiếng động âm thầm đi ra một người. Người này mặt mũi nguội lạnh, cả người đều tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.

Khuôn mặt này thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt, con ngươi Khánh Kị chợt co rụt lại. Trí nhớ của hắn rất tốt, vừa nghĩ lại đã nhớ tới: “Ngươi, ngươi là đầu kỳ thú bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn!”

“Là ta.” Đồ Tẫn nhếch nhếch miệng, hiển nhiên không có gì kiên nhẫn: “Ngươi thúc thủ chịu trói hay muốn ta ra tay đánh ngươi tới khi đưa tay chịu trói?” Tộc Thiên Hồ thông minh lại rất giảo hoạt nhưng lại không phát triển vũ lực, đây là nhận thức chung của rất nhiều người.

Khánh Kị ánh mắt lóe lên một cái, lại không nói chuyện, chẳng qua đứng thẳng người, tay phải bắt đầu có ánh sáng rực rỡ lóe lên.

“Chọn thứ hai sao? Quả thực hợp ý ta.” Đồ Tẫn bĩu môi, cả người xương cốt bắt đầu phát ra tiếng vang mảnh mà dày: “Nữ chủ nhân của chúng ta vẫn luôn có khoản sổ sách chưa tính với ngươi, hôm nay do ta làm thay đi.”

#####

Toàn thành thành Kỳ Nam lần nữa lâm vào trạng thái ồn ào.

Để đề phòng Khánh Kị núp ở trong thành, Kỳ Nam Tông phái người ra lục soát từng nhà, phải gọi là gà bay chó chạy. Thuận theo liên hiệp mấy vị trưởng lão gửi đi giấy thông hành, các đội ngũ trú đóng ngoài thành Kỳ Nam cũng chia đầu hướng ra phía ngoài tiến hành tìm kiếm kiểu mạng nhện.Chỉ có rất ít người biết, bọn họ nhất định tốn công vô ích.

Bên ngoài vẫn một mảnh người ngã ngựa đổ, Phó Vân Trường cũng đã ngồi trong dịch quán thương nhân, trong chén trà trước mắt rót đầy trà sữa tươi nhất và cũng thơm nhất. Quần áo của hắn và Đồ Tẫn đều có nhiều chỗ tổn hại, trên người Đồ Tẫn càng có nhiều chỗ vết thương bị ăn mòn thấy xương đang từ từ khép lại.

“Đại công tử thiên hồ quả nhiên không phải chén đèn dầu đã cạn.”Lúc Ninh Tiểu Nhàn thấy hai người bọn họ còn lấy làm kinh hãi, kết quả Đồ Tẫn nói: “Hắn đạo hạnh xa không bằng ta, cơ quan thủ đoạn ùn ùn, thật sự cực kì giảo hoạt.” Nếu không phải hai bên chênh lệch cảnh giới không chỉ kém một bậc, mà hắn vẫn là người hồn tu, nói không chừng lần này Khánh Kị thật sự có thể chạy thoát.

Phó Vân Trường lại lẳng lặngngồi, Ninh Tiểu Nhàn ngồiđối diện hắncũng không thúc giục hắn. Cho đến khi trong chén không còn chút hơi nóng bốc lên, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Ninh Tiểu Nhàn, ta thật sự không muốn nhìn thấy ngươi. Mỗi lần tiên phỉ gặp gỡ phiền toái đều có liên quan tới ngươi.” Bên cạnh sắc mặt Đồ Tẫn lạnh lẽo, hắn cười khổ nói: “Nhưng lần này vẫn nhận ân tình của ngươi. Nếu không cuộc đời này ta sẽ không còn cơ hội tìm Khánh Kị báo thù rồi.”

Sau khi Phó Vân Trường và Đồ Tẫn bắt được Khánh Kị thì tháo rời hai cánh tay hắn ta. Hắn hận không thể đốt ăn thịt tên thiên hồ này. Nhưng người là Đồ Tẫn ra tay bắt được, nói nữ chủ nhân lưu hắn có tác dụng, sao hắn có thể vượt quá chức phận?

Miệng thanh tú của nàng hơi nhếch: “Lưu hắn một mạng là được. Chỉ có điều các ngươi xưa nay cùng hắn nước giếng không phạm nước sông, sao hắn lại tìm tới tiên phỉ chứ?”

Bàn tay Phó Vân Trường nắm ghế dài đều nắm thật chặt, mới chậm rãi nói ra.Hóa ra bốn năm trước Khánh Kị ở Đại Tuyết Sơn bị Ninh Tiểu Nhàn và tiên phỉ thiết kế bị bắt sau đó bị giao tới trong tay Mịch La, lại được phân thân Âm Cửu U giải cứu chạy thoát. Hắn tâm cao khí ngạo, sao nhịn được khẩu khí đó chứ? Sau khi cẩn thận điều tra, rốt cục tra ra thân phận tiên phỉ.

Ninh Tiểu Nhàn dựa lưng vào cây to Ẩn Lưu, Hám Thiên Thần Quân vào bốn năm trước ngang trời xuất thế, Khánh Kị tất nhiên biết không làm gì được nàng. So sánh với Ẩn Lưu, tiên phỉ chỉ là một đám ô hợp nay đây mai đó khắp nơi. Nếu ngươi là Khánh Kị, ngươi sẽ chọn ra tay với người nào? Không nói cũng hiểu.

Từ đó, tiên phỉ đã sa vào đuổi giết của Khánh Kị, đội ngũ cũng chầm chậm suy tàn. Vốn bọn họ ở khu Tây Nam của Nam Chiêm Bộ Châu trôi qua như cá gặp nước, tiếc rằng chọc tới chính là một trong hai huynh đệ thiên hồ dùng trí giảo hoạt được ca ngợi, rất nhanh lâm vào bị động. Cuối cùng Phó Vân Trường dựa vào kinh nghiệm phong phú, còn có thể mang theo mọi người trốn đông trốn tây nhưng huynh đệ bên cạnh từng người từng người không có.

Mấu chốt nhất chính là hiện tại hắn đã có con nối dõi, không bao giờ giống như năm đó không chút kiêng kỵ. Lần này nội bộ tiên phỉ có người khuất phục, mà không biết Khánh Kị từ chỗ nào biết được địa điểm mẹ con Thanh Nhi lẩn trốn, lấy tính mạng con trai nhỏ ba tuổi uy hiếp mới cuối cùng khiến Phó Vân Trường không thể ẩn núp nữa.

Sau khi hắn bị bắt về, phân thân Âm Cửu U chiếm cứ thân xác hắn, tất nhiên cũng đọc trí nhớ của hắn, rõ như lòng bàn tay về việc qua lại và kết giao của tiên phỉ và Ninh Tiểu Nhàn. Lúc này Khánh Kị mới tính toán lưu lại Phó Vân Trường để ngày sau lấy thân phận Phó Vân Trường đến xò xét nàng. Vô cùng may mắn người này vẫn còn chưa quyết định muốn đối phó Ninh Tiểu Nhàn như thế nào? Bởi vậy thần hồn của bản thân Phó Vân Trường bị trấn áp dưới đáy thức hải, đợi ngày sau hoặc có thể phát huy công dụng nào đó.

“Yêu vật kia thao túng thân thể của ta, từng bước từng bước giết chết các huynh đệ.” Phó Vân Trường đang nhìn hai tay mình, giọng nói đều có mấy phần run rẩy: “Đầu của Hòa Lão Tứ vẫn do ta tự mình bóp vỡ. Ta lúc ấy chỉ cầu chết đi, đáng tiếc thần hồn bị trấn áp, thân thể bị đoạt, ngay cả chết đều không chết được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.