Chương trước
Chương sau
Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

“Ba vạn năm thương hải tang điền, chúng ta mất rất nhiều công phu mới xác định được phương vị mà ngọc giản này lưu lại, chính là chỗ chúng ta đứng môn nay – Vân Mộng Trạch”

Trường Thiên trầm mặc một lúc lâu mới nói “Chỉ bằng phương vị giống nhau, ngươi liền nhận định Vân Mộng Trạch là do Huyền Vũ hoá thành?”

Hoàn Công Thế lắc đầu liên tục “Không chỉ có thế. Quan trọng nhất là từ sau cuộc chiến thượng cổ, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy di hài của Huyễn Vũ. Nó vẫn lạc ở địa phương nào đó, Vân Mộng Trạch lại đột nhiên xuất hiện, cấm địa này uy lực cường đại, quy tắc cổ quái, ngay cả Thần Quân sau khi tiến vào, cũng trở thành người phàm. Chúng ta cùng biết, quy tắc của thế giới có thể đánh vỡ, chỉ cần lực lượng đủ cường đại, nhưng thế giới Vân Mộng Trạch, ngay cả Thần Quân cũng không cách nào ngoại lệ. Trừ khi là do thần thú Huyền Vũ hoá thành, người của tiểu thế giới làm sao có năng lực bậc này?”

“Huống chi, đặc sản Phù Ly cao của Vân Mộng Trạch chính là dịch hoá của linh lực hệ thổ, đây chính là bằng chứng, dù sao Huyền Vũ đạt được tinh tú Bắc phương, trời sinh ngự thuỷ thổ. Nếu cần nhiều bằng chứng hơn, đợi Thần Quân thấy trận pháp sâu trong Vân Mộng Trạch tự nhiên sẽ hiểu”

Ninh Tiểu Nhàn hỏi tiếp “Vì sao quy tắc của thế giới này kỳ lạ tới vậy, lại biến toàn bộ người bên ngoài tiến vào thành người phàm, không cách nào sử dụng lực lượng vốn có?”

“Cái này chưa giải thích được” Hoàn Công Thế cười khổ nói “Từ thời điểm xuất hiện Vân Mộng Trạch tới nay đã qua mấy nghìn năm, không ai hiểu rõ được quy tắc của nó. Chúng ta chỉ biết rõ ràng một điểm, sức mạnh của Huyền Vũ là trụ cột tạo thành thế giới Vân Mộng Trạch, đây hẳn cũng là mấu chốt phá trận. Nếu có Thần Quân tương trợ, tỷ lệ chúng ta có thể phá trận tăng lên rất nhiều” Hiểu rõ thần thú nhất, hẳn là thần thú?

Trường Thiên đột nhiên hỏi “Các ngươi muốn có thứ gì?”

Đám người này trăm phương ngàn kế, là tính toán cái gì vậy?

Hoàn Công Thế hít sâu một hơi nói “Chúng ta cho rằng, pháp khí bổn mạng của Huyền Vũ năm xưa – Sơn Hà Trận, được giấu ở nơi sâu nhất trong Vân Mộng Trạch”

Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn. Pháp khí bổn mạng của Huyền Vũ, tên là Sơn Hà Trận? Cái tên này mới nghe đã thấy rất kiêu ngạo. Trường Thiên thản nhiên nói “Càn Thanh thánh điện muốn Sơn Hà Trận? Nếu là đoán sai. Nơi này không phải thế giới Huyền Vũ tạo nên, vậy chẳng phải các ngươi dùng giỏ trúc múc nước?”

Hoàn Công Thế quả quyết nói “Tỷ lệ thành công tới bảy phần, đủ để ra tay đánh cược một lần. Gần chín trăm năm, Càn Thanh thánh điện đã mời tới chưởng môn của thế gia trận pháp cùng tiến tới để phá trận Vân Mộng Trạch, trải qua nhiều năm vất vả lần này tất thành công. Chỉ cần Thần Quân đại nhân đồng ý nhường Sơn Hà Trận, vô luận cuối cùng chúng ta có thể lấy được hay không, nhất định cũng giúp chư vị lấy mộc tinh”

Trường Thiên điềm nhiên nói “Ngươi tin chắc như vậy, ta sẽ chắp tay nhường Sơn Hà Trận cho ngươi sao?”

Hoàn Công Thế như trước điềm nhiên mỉm cười nói “Ẩn Lưu nhất bộ phía tây, ung dung tự tại, tranh đấu trên đại lục, có liên quan gì đến Thần Quân đại nhân đâu, cớ sao không giúp người ta đạt thành tâm nguyện?”

Trường Thiên nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, trong mắt tinh quang chớp động, qua thật lâu mới nói “Được”

Một lời như chém đinh chặt sắt. Hoàn Công Thế nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên cười nói “Như vậy mời các vị nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức, chúng ta rất nhanh sẽ tiếp tục trận chiến. Ngoài ra, tối nay chúng ta có mở tiệc đón gió … mời Thần Quân”

Trường Thiên lắc đầu nói “Ta nhận tấm lòng của mọi người, rất nhanh sẽ vào trận, tối nay tốt nhất hãy chuẩn bị một chút”

Hoàn Công Thế cũng không  miễn cưỡng, lại nói thêm mấy câu, lúc này mới rời đi.

Thừa dịp bọn họ xoay người, Trường Thiên liếc mắt nhìn Đồ Tẫn, người này ánh mắt chớp động, gật đầu.

Ninh Tiểu Nhàn nghe tiếng bước chân đi xa, lúc này mới hỏi “Sơn Hà Trận cũng là thần khí?”

“Sơn Hà trận là do Huyền Vũ sau khi nắm vững tinh tú lực rèn thành pháp khí bổn mạng”. Trường Thiên khẽ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra mấy phần hoài niệm. Ninh Tiểu Nhàn rất không thích ánh mắt như vậy, bởi vì trong đoạn ký ức kia nhất định không có nàng. “Nó là người nhiểu tuổi nhất trong bốn thần thú, đối với quy tắc thiên đạo cũng lĩnh ngộ sâu nhất, kết quả vẫn như vậy không tránh được đại kiếp trong cuộc chiến thượng cổ”

“Năng lực chính của Huyền Vũ là phòng thủ, pháp khí bổn mạng của nó cũng mang đặc điểm này. Lực lượng Sơn Hà Trận rất kỳ lạ, có thể mượn lực hệ thổ địa thay đổi địa mạo cùng địa hình của vị trí đó. Nếu như bây giờ chúng ta đứng trên vách đá, sử dụng Sơn Hà Trận, nói không chừng chỉ chớp mắt đã biến nơi này thành xuống đáy sông”

Thay đổi địa mạo sao? Nàng do dự nói “Như vậy, nguyên nhân Càn Thanh thánh điện tìm kiến Sơn Hà trận là gì?”

“Đúng, nàng lo lắng không sai” Hắn khẳngđịnh nói “Thần khí này đơn độc đối phó địch nhân cũng không quá lợi lại, nhưng trong cuộc chiến thượng cổ, Sơn Hà trận có khả năng thay đổi địa mạo nhanh chóng, trên chiến trường phát huy hiệu dụng khổng lồ. Càn Thanh thánh điện muốn tìm kiếm pháp khí này, tất nhiên muốn sử dụng ở chiến tuyến Bắc phương, hoàn thành tâm nguyện đánh tiên tông bắc phương đánh vào nam phương”

Trong các yếu tố để chiến thắng trên chiến trường, luôn là thiên thời, địa lợi nhân hoà. trừ tố chất binh lính, thời cơ thì kế tiếp phải kể tới địa hình địa thế của chiến trường.

Thời kì cuối của cuộc chiến thượng cổ, một trong ngũ đạo thủ lĩnh Man tộc là Bỉ Phục, chỉ bằng sức một người có thể bảo vệ thiết quan, một mình kiên trì suốt hai ngày một đêm, tới khi năng lượng cạn kiệt mà chết. Hắn không chết, thiết quan không thể phá.

Trong chuyện này, cố gắng của Bỉ Phục là dũng mãnh kinh người, nhưng quan trọng vẫn là tác dụng địa thế hiểm trở của thiết quan, chính là kiểu một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, nếu là trên bình nguyên, lấy sức của một mình hắn có thể ngăn trở cước bộ bao nhiêu yêu binh.

Lúc ấy nếu Huyền Vũ chưa chết, có thể mang theo Sơn Hà trận, yêu tộc sẽ có thêm lợi thế khi đối chiến Bỉ Phục, khiến trận chiến kết thúc sớm hơn.

Ninh Tiểu Nhàn chần chừ nói “Nhưng cứ như vậy, Càn Thanh thánh điện chẳng phải sẽ mang đại sát khí tới chiến trường sao, chiến tuyến Bắc phương sẽ nguy hiểm” Nếu tiên tông bắc phương nhập quan, đại lục Trung nam bộ sợ rằng sắp gặp cuộc hạo kiếp.

Trường Thiên hời hợt nói “Có thể. Bất quá đây không phải vấn đề của Ẩn Lưu, để cho Mich La tự phiền não đi” Hoàn Công Thế nói đúng, Ẩn Lưu ở xa nhất về phía tây, chuyện ở trung thổ không liên quan tới họ. Rồi lại nói các khoản nợ nần từ trước tới nay cũng coi như nhiều, hắn đã ăn không ít ám chiêu của con hồ ly lẳng lơ này, nếu không phải hắn thay Ninh Tiểu Nhàn chia nợ máu tính mạng bảy vạn tu sĩ, nên đưa tới đề nghị tam quân hợp tác tấn công Quảng Thành cung, Trường Thiên lúc từ hư không trở về đã tìm hắn tính sổ rồi.

Tên hồ ly chết tiệt này luôn làm bộ dáng nắm hết mọi chuyện, ánh mắt gian tà mơ ước nữ nhân của mình. Lúc này tìm chút chuyện cho hắn làm chẳng phải là một đá hạ hai chim sao?

“Nhưng là …” tâm nàng có chút không đành lòng. Nếu tiên tông bắc phương có thể xuôi nam, thế cục Nam Chiêm bộ châu tất loạn, có bao người sẽ gặp tai ương?

Trường Thiên cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói “Nàng đau lòng cho hắn?” tiếng nói tuy nhẹ, nhưng giọng nói cực kỳ bất thiện. Giai nhân trước mắt trổ mã càng thêm thanh tú quyến rũ, hắn càng lo lắng nam nhân khác nhìn nàng, bao gồm cả mấy đệ tử Càn Thanh thánh điện vừa rồi, tất cả đều dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng, nếu không phải hôm nay hắn đã biến thành người phàm, những người đó chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.

Đợi tới sau đám cưới, hắn nhất định xây địa tàng thoả đáng trong rừng rậm Ba Xà, ngăn chặn những người khác tới gần nàng.

“Người nào?” Nàng trừng mắt nhìn, lúc này mới nghĩ ra – hắn – đại khái là chỉ Mịch La đi, không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận “Nói hươu nói vượn, ta lo cho hắn làm chi. Chẳng qua lúc tiên tông đánh nhau, người phàm lại trôi dạt khắp chốn” Dấm có thể tuỳ tiện ăn vậy sao?

“Buồn lo vô cớ” Hắn xuy một tiếng, lười biếng nói “Mịch La phủ chủ sẽ có biện pháp”

“Là ta buồn lo vô cớ” nàng khẽ thở dài một tiếng “Nói không chừng Vân  Mộng Trạch cùng Huyền Vũ không có quan hệ, Càn Thanh thành điện muốn có Sơn Hà trận cũng tìm không được”

“Vậy thì hi vọng của họ cũng tới chín phần thất bại” Thấy nàng lâm vào trầm tư, cánh tay hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng, ôm vào trong ngực, động tác nhẹ nhàng ôn nhu “Nếu Hoàn Công Thế có bảy phần nắm chắc… ta có thể thêm cho hắn hai phần. Nàng có nhớ khi mới vào Vân  Mộng Trạch, ta nói hơi thở ở đây có chút quen thuộc không?” Nàng cẩn thận lằng nghe, theo thói quen dựa vào trong lòng hắn, hắn mới nói tiến “Bây giờ nghĩ lại, hẳn chính là hơi thở của Huyền Vũ không có lầm. Số lần ta gặp mặt hắn không nhiều, thường lại cách xa, lúc ấy không nghĩ tới. Cho nên Vân Mộng Trạch này dù không phải bản thể của hắn biến thành, cũng không thoát khỏi có liên hệ với hắn. Lại nói Càn Thanh thánh điện dùng thời gian gần ngàn năm, nếu ngay cả cái này cũng không kiểm chứng, còn có thể đứng vững trong tu tiên giới?”

Nàng nhíu mày, suy nghĩ kỹ một lát mới nói “Nếu không, chúng ta cứ lấy mộc tinh trước, cũng không cần quá tận tâm tận lực đi phá trận. Dù sao Hoàn Công Thế cũng đã nói, trận pháp không phá được, Càn Thanh thánh điện cũng không lấy được Sơn Hà trận, việc này không có liên quan tới chúng ta” Nàng cảm giác, nếu Càn Thanh thánh điện lấy được Sơn Hà trận, thì thật không ổn.

Hắn trầm thấp cười nói “Càn Thanh thánh điệntích góp từng chút đã ngàn năm, vì chính trận cần phá hôm nay, thủ đoạn có thể kém sao? Nhìn bộ dáng nắm chắc phần thắng của Hoàn Công Thế, cho dù chúng ta không gia nhập, sợ rằng Càn Thanh thánh điện cũng nắm chắc giải được đại trận. Nhưng lấy được pháp khí là một chuyện, có thể điều khiển được nó lại là một chuyện khác. Sơn Hà trận là thần khí, có hiệu dụng như vậy, nàng cho rằng tuỳ tiện người nào, chó hay mèo là có thể sử dụng nó sao? Cho dù là Huyền Vũ năm đó, mỗi lần thay đổi địa hình sông núi, cũng cần hao phí đại lượng thần lực” Thấy nàng còn ngưng thần suy nghĩ, hắn thích thú nói nhẹ bên tai nàng “Trước tiên nên nghĩ làm sao để lấy mộc tinh tới tay, nàng có bao nhiêu bản lĩnh, có thể thay thiên hạ thương sinh?”

Hắn đem nhiệt khí phun vào trong tai nàng. Ninh Tiểu Nhàn bất an giãy dụa thân thể, lúc này mới phát hiện mười ngón tay gian ác của hắn đã sớm vững vàng giữ lấy eo thon của nàng, tư thế này chính là nàng muốn cũng trốn không thoát, không khỏi lo sợ trong lòng, hết lần này tới lần khác gia hoả này còn ngậm lấy vành tai nàng gặm cắn.

Cảm giác như làn sóng ùa tới khiến nàng run rẩy, nàng đưa tay tạo ra khoảng cách với hắn, miễn cưỡng né tránh nói “Đừng làm rộn, còn đang nói chính sự …”

“Không vội, còn một buổi tối để nói” hắn tấn công tới cái cổ trắng noãn sau tai. Nơi này cực kỳ nhạy cảm, Ninh Tiểu Nhàn ưm một tiếng, biết mình bị nguy hiểm, hai tay bỗng dưng lại không có khí lực, thân thể lại làm trái ý chí, mềm nhũn mặc bàn tay hắn an bày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.