Chương trước
Chương sau
Nhưng nàng làm sao mà cam tâm? Tiện nhân kia dựa vào cái gì mà có được tất cả những gì nàng mơ ước, dựa vào cái gì mà để Thần Quân toàn tâm toàn ý, dựa vào cái gì mà nàng lại mất đi trong sạch, bị ép gả cho Hoàn gia, mà tiện nhân kia lại có thể cùng người trong lòng ở bên nhau!

Ông trời sao bất công quá vậy?

“Ngươi có thể nói thân phận của chúng ta cho mọi người đều biết.” Đi được vài bước, Ninh Tiểu Nhàn như là đột nhiên nhớ đến, dừng bước lại nói, “Chỉ cần ngươi không ngại là hỏng mất kế hoạch của cha chồng tương lai của ngươi, không sợ hắn tức giận.”

“Đúng rồi, về loại dược “Vãn tình” này, ta đã quên nói với ngươi, nó chỉ có thể phóng đại tình dục của người trúng, nếu ngươi không có nửa điểm tình ý với Hoàn Tùng Ngọc, nó căn bản là không có hiệu lực, cho nên, chúc mừng Tiểu Các chủ tìm được chân mệnh thiên tử của mình, thời điểm hai vị đại hôn, chúng ta nhất định dâng hậu lễ chúc mừng.”

Hừ hừ, Tiểu Các chủ này ba tâm hai ý, đã ngấp nghé Trường Thiên, lại còn câu dẫn Hoàn Tùng Ngọc, đúng là muốn ăn trong chén lại xem trong nồi, nếu không là sao Vãn tình có hiệu lực được?

Thật ra nàng cũng cho nữ nhân này một cơ hội, là Yến Linh Tuyết không tự nắm chặt lấy.

Vừa dứt lời, Yến Linh Tuyết đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngửa mặt ngã xuống. Bình Nhi hét lên một tiếng đỡ lấy nàng, thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt vàng như giấy, sợ hãi nói: “Tiểu thư, người đừng dọa ta!”

Nàng hoang mang lo sợ,liên tục hô hoán năm, sáu lần, vẫn là hộ vệ bên cạnh nhắc nhở, mới luống cuống tay chân lấy ra đan dược từ trong người cho Yến Linh tuyết ăn vào. Trong lúc vội vàng đã ngẩng đầu thoáng nhìn, hai người khiến cho Yến Linh Tuyết tức giận thổ huyết té xỉu, cùng với Phương Hành Châu kỳ quái, đã vô ảnh vô tung.

Bình Nhi khóc lóc lau đi máu tươi trên miệng của tiểu thư nhà mình, ôm chặt lấy nàng lẩm bẩm nói: “Đáng giá sao? Đáng giá sao?”

Ngày càng nhiều người vây xem náo nhiệt, hai người Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên đã sớm đi mất. Nếu mà so sánh lên, Đồ Tận đã sớm không thấy bóng dáng.

Lúc này nàng đã cởi bỏ chiếc mặt nạ tỉnh táo tự kiềm chế lúc nãy, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy hưng phấn, âm thanh như chuông bạc, cười đến khoan khoái dễ chịu.

Trường Thiên không khỏi đưa tay chà xát mũi ngọc của nàng một chút, lắc đầu nói: “Nàng đã chán ghét nàng ta, sao không dứt khoát giết chết nàng ta đi?” Nữ nhân thật sự là một sinh vật kỳ quái, nếu như là hắn, biết rõ Yến Linh Tuyết mưu hại tính mạng mình như vậy, đã trở tay một đao giết chết, tại sao phải phí một phen công sức lớn như vậy? Lưu lại một nữ nhân ghen ghét thành hận như vậy, có chỗ tốt gì chứ?

“Hả giận, đâu chỉ hả giận!” Ninh Tiểu Nhàn cười mỉm nói, “Nữ nhân như Yến Linh Tuyết, rõ ràng là ngấp nghé chàng, đi tính toán ta, lại chỉ luôn nhớ rõ người trong thiên hạ phụ nàng. Sao nàng ta chưa từng nghĩ qua, quả ngày hôm nay không phải do một tay nàng ta tạo nên hay sao?”

Trường Thiên bật cười nói: “Không phải nàng cho rằng nàng ta sẽ ăn năn chứ?”

“Nàng ta sẽ không như vậy đâu.” Ninh Tiểu Nhàn chắc chắn nói, “Nàng nhất định sẽ nhớ kỹ chàng, còn phải nhớ ta, sau đó ghen ghét như điên. Như vậy sau khi gả vào Hoàn gia, thời gian còn lại sẽ không thể trôi qua bình thản như nước được nữa.”

Mặc dù trên mặt nàng cười cười, nhưng sâu bên trong mắt lại lóe ra hàn quang lạnh như băng: “Chàng đã nói với ta, nhân sinh có tám khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly (yêu mà không được ở bên nhau),oán tăng hội, cầu bất đắc(cầu mà không được),ngũ âm sí thịnh*. Chết có gì đặc biệt hơn người? Ta chính là không muốn nàng ta chết, chỉ muốn để nàng ta mỗi ngày đều phải nếm qua tư vị “Cầu bất đắc”. Ừ, đây là kết cục dám cùng bà cô đoạt bánh ngọt.” Hoàn Tùng Ngọc mặt mày tuấn tú lại lộ ra vẻ lỗ mảng, hiển nhiên không phải là dạng chung tình, nếu Yến Linh Tuyết đi theo hắn mà ghen tị như vậy, tất nhiên không có kết quả tốt.

* Ý nghĩa của tám nỗi khổ mình đã từng giải thích ở chương 734.

Nha đầu này, cũng học được trả đũa rồi. Hắn khẽ hừ một tiếng nói: “Yêu nữ.”

Ninh Tiểu Nhàn trợn tròn mắt hạnh, không phục nói: “Yêu nữ thì làm sao? Phối hợp với đại ác nhân như chàng chẳng lẽ không làm tăng thêm sức mạnh sao?”

Hắn có chút mỉm cười nói: “Không ra dạng gì cả. Đồ ngốc, thời gian nàng sống vẫn là quá ngắn, không biết trên đời này chỉ có chết mới là đáng sợ nhất.” Còn sống chính là còn vô hạn hi vọng, tuổi nàng còn nhỏ, không biết hạt giống cừu hận có thể kết xuất ra đại thụ che trời lớn như thế nào, cho nên hắn mới chủ trương giết chết Yến Linh Tuyết. Nhưng mà chuyện này lại do nha đầu quyết định, hắn cũng nên tôn trọng quyết định của nàng. Dù sao có hắn ở đây che chở, tai họa Yến Linh Tuyết gây ra cũng không đến nàng.

Nàng cong môi hừ một tiếng.

Ánh mắt nóng rực của hắn nhanh chóng nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng nhuận nước của nàng, nhìn đến mức lòng nàng đều luống cuống, đột nhiên ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo vào trong ngực, môi mỏng kề sát bên tai nàng nói nhỏ: “Có muốn ăn bánh ngọt không?” Thứ này nàng thường xuyên nhắc đến, hắn không biết vật gì, nhưng hắn nghe được là món điểm tâm ngọt ngán đầy mỡ thì lập tức không có hứng thú.

Bây giờ chuyện của Yến Linh Tuyết đã giải quyết xong, không phải là hắn có thể được như nguyện rồi sao?

Khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, mắt hạnh ngập nước, môi anh đào hé mở, bật ra hai chữ mà hắn không muốn nghe nhất: “Không muốn!”

“…”

Nàng kéo căng mặt, có chút ngẩng đầu nói: “Cho dù lúc Yến Linh Tuyết bày kế đối phó với ta, thì nàng ta cũng không kéo chàng vào vũng nước đục. Nàng ta yêu chàng thật thắm thiết a.” Phản ứng quá khích của Yến Linh Tuyết thật ra cũng khiến nàng giật mình. Đó không thể gọi là tương tư thành tật nữa, mà phải nói là tương tư thành ma! “Chàng là đồ đáng ghét, đều đã biến thành tâm ma của người khác mất rồi!” Dù là biết rõ hắn không có tình ý với Tiểu Các chủ, nhưng trong nội tâm nàng cũng tràn ngập mùi chua, muốn gạt hắn thêm một chút.

Chuyện này có quan hệ gì đến hắn chứ? Trường Thiên nhất thời chán nản, chẳng muốn nhiều lời với nàng, cúi đầu giữ chặt chân của bình giấm chua nhỏ này, bế nàng lên. Nàng lại càng hoảng sợ, vô ý thức vòng tay quanh cổ hắn nói: “Chàng làm cái gì?”

“Ăn nàng.” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, vội vàng đi về phía trước. Nàng bị giam cầm trong ngực hắn, giãy giụa mấy cái cũng không thành công. Nàng giãy một cái, hắn liền ôm chặt nàng vào ngực thêm một phần, càng về sau nàng cơ hồ không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng.

Gió đếm rất nhẹ, hai gò má của nàng dán chặt lấy y phục hơi mỏng của hắn, ngửi được khí tức nam tử dễ ngửi. Lồng ngực của hắn nóng hôi hổi, như là ôm lấy một đốm lửa.

Nàng có thể nghe được, tim hắn đập rất nhanh, một lần lại một lần, bành trướng mà hữu lực.

Vài sợi tóc đen bay bay, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, tinh nghịch quét qua khuôn mặt hắn. Thật ngứa, giống như tâm cảnh của hắn bây giờ.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hóa ra không có thần thông lại không tiện như vậy, vốn là chỉ cần bước ra một bước là có thể về đến lều trướng.

May mắn chỗ trú địa này cũng không quá lớn, hắn bước nhanh thêm trong chốc lát là đã đến, rốt cục cũng trở lại địa bàn của mình.

Hắn trực tiếp đi vào gian trong, ném nàng lên giường. Giường Càn Thanh Thánh Điện chuẩn bị cho khách quý rất mềm, ngay cả chăn, mền đều làm bằng gấm. Nàng mới vừa chạm xuống giường thì bắt đầu giống như con thỏ nhảy ra ngoài.

Trường Thiên trở tay giữ chặt eo nàng, đặt trên mặt chăn, đưa tay cởi xiêm y của nàng.

Nàng né tránh không phối hợp, hắn dứt khoát cúi đầu ngậm ấy môi nàng, dùng thân thể ngăn chặn nàng. Ừ, hai tay được giải phóng, cởi y phục ra quả nhiên là nhanh hơn nhiều.

Trong tiếng kêu y y của nàng, hắn đã cởi hết y phục của nàng ra, lộ ra tư thái ánh nhuận tinh xảo, làm hắn nhớ đến quả vải tháng sáu, sau khi lột vỏ cũng tươi mới như vậy, hương vị ngọt ngào mọng nước. Đã bao lâu rồi hắn chưa được nhấm nháp hương vị này rồi? Đã gần một tháng đi, tiểu yêu nữ này luôn có thể nghĩ ra được biện pháp tra tấn hắn.

Ninh Tiểu Nhàn bị hôn đến sắp hít thở không thông, mới nhớ đến tuy chính mình biến thành phàm nhân, nhưng vẫn còn dùng được Quy Tức Thuật. Thế nhưng mà chỉ qua một lúc sững sờ mê muội mấy hơi thở thôi, hơn phân nửa thân thể đã bại lộ trong không khí, có chút cảm giác mát mẻ xâm nhập phần eo của nàng, từ đó hướng lên thân thể lửa nóng.

Hắn nắm lấy cơ hội, để cái hôn ẩm ướt mà ôn hòa chạy một mạch xuống dưới, đầu tiên là phần cổ trắng ngọc với đường cong ưu mỹ, sau đó là tuyết phong ngạo nhân, thung lũng hơi lõm… Nàng giãy giụa dưới lòng bàn tay hắn, không cam lòng thư phục, khiến cho hắn bắt buộc phải ra sức lấy lòng nàng.

Hắn vừa ấn vừa hôn trên vùng bụng bằng phẳng, sau đó tách hai chân của nàng ra, như muốn tìm kiếm phần u mộng kia. Ninh Tiểu Nhàn cả kinh kêu lên: “Không được!” Chen chân vào đá trúng ngực hắn, bị hắn nắm chặt mắt cá chân mảnh khảnh, kéo qua một bên.

Nơi mà hắn mong nhớ ngày đêm đã gần ngay trước mắt, đó là hoa đào dính đầy giọt sương, nụ hoa nhỏ sắp nở.

Thân thể bởi vì khao khát mà đau đớn, hắn thở gấp nói: “Nàng có biết làm sao để đối phó tâm ma không?” Tiểu yêu nữ này đã sớm trở thành tâm ma của hắn.

“Không muốn biết, thả ta ra!” Nàng vẫn tìm đường chết mà đạp đá, bàn chân căn thẳng ra, thiếu chút nữa là đá đến bên xương sườn của hắn.

“Đối phó tâm ma, nên —— hung hăng trấn áp!” Môi mỏng của hắn nhếch thành một đường, thân thể dùng sức ép vào, rốt cục trong tiếng hút khí thật dài của nàng lấy được phần thưởng của mình. Gần một tháng chưa đến thăm, chốn đào nguyên này vẫn xinh đẹp hoàn mỹ như trước a, không đúng, còn tốt hơn trong trí nhớ của hắn.

“Đồ đáng ghét! Chàng nhẹ thôi!” Nàng bị thứ cứng rắn đâm đến trước mắt tối sầm, vài giây không nói ra lời, nhịn không được dùng sức đánh hắn, thế nhưng mà thân thể của nàng lại nhớ rõ hắn, bắt đầu tự điều chỉnh. Lần này tác động đến cơ bắp trong thân thể nàng, Trường Thiên thoải mái kêu rên một tiếng, nắm chặt mông nàng, hung hăng giáo huấn nàng vài cái.

Ăn hết vài lần xâm nhập này, nàng cũng biết đại thế đã mất, rốt cục mềm mại buông tha chống cự, thân thể lại càng kéo căng càng chặt chẽ.

Hắn dùng nhiệt tình đã tích góp từng chút một trong một tháng để đối phó nàng. Nàng có chút không chịu đựng nổi, vốn là lắc đầu nức nở nói, “Không được.” nhưng lại không chịu được hắn nhiều lần đưa đẩy, cắn răng chịu trong chốc lát, đôi chân dài lặng lẽ quấn quanh vòng eo của hắn, hai móng vuốt nhỏ cũng đặt trên đầu vai hắn.

Mười ngón sắc nhọn, cắm thật sâu vào trong da lưng cứng rắn của hắn, kích thích gây ra một tia đau đớn.

Cám giác này vô cùng mới lạ, lúc hắn có thần thú chi thân chưa từng cảm nhận được, lại có được kích thích khác thường. Hắn thấp giọng kêu một tiếng, đang muốn hảo hảo thu phục con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt này, không ngờ khắp trú địa đột nhiên vang lên tiếng chuông nặng nề cực lớn ——

Tổng cộng ba tiếng, như là sấm nổ bên tai, chấn động tâm thần của mọi người có chút không yên tĩnh.

Địch tập kích!

Mỗi một tu tiên giả gia nhập trú địa, đều sẽ được nói về quy củ của nơi này, một điều rất trọng yếu trong đó chính là cảnh báo bằng tiếng chuông trong trú địa. Ba tiếng chuông vang lên, nghĩa là tình huống xấu nhất đã xảy ra – thú triều.

Bạo động do dị thú bị Hoặc Tâm Trùng dẫn phát đã tập kích được vài trú địa của con người, đây chính là báo hiệu. Hôm nay ngày càng nhiều dị thú điên cuồng tụ tập lại, bắt đầu đến gần những căn cứ còn có người khác. Bởi vì trú địa của Càn Thanh Thánh Điện có trận pháp thủ hộ, chưa bao giờ bại lộ, nhưng mà sự an toàn này cũng có giới hạn. Người thông minh đều biết, sớm muộn sẽ có một ngày, nguy cơ này sẽ xảy ra.

Nhưng đến vào lúc này cũng quá không đúng lúc rồi!

“Trường Thiên, thú triều đến rồi! Dừng, dừng lại đi!” Ninh Tiểu Nhàn thở dốc, nỗ lực đẩy bờ vai rộng của hắn ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.