Chương trước
Chương sau
Nó càng bay càng gần, thân hình cũng càng ngày càng nhỏ, từ hình thể ngàn trượng nhanh chóng giảm xuống trăm trượng, mười trượng, một trượng…..

Cho đến khi tới trước thạch thất, chiều dài của nó chỉ còn lại có một thước, còn chưa bằng rất nhiều loại rắn. Nhưng cả người nó vẫn là ánh lửa rực rỡ. Mọi người đứng cách hơn bốn, năm trượng vẫn cảm giác được sóng nhiệt cuồn cuộn, không nhịn được lui về phía sau mấy bước. Hoàng Phủ Kỳ mở ra nắp đỉnh hồng lô, đầu Hỏa Long kia cũng rất tự giác chui vào. Nắp lò đóng lại, thân đỉnh khẽ rung động, lại có ánh sáng đỏ lóe lên, hiển nhiên nó bắt đầu vận hành rồi.

Cứ như vậy một lát, phù văn trên người Hoàng Phủ Kỳ đã đứt gãy mấy chỗ, vạt áo bào đen mơ hồ có máu tươi nhỏ ra, hắn chân trần mà đứng, mặt đất nhất thời dính vào không ít vết máu. Hắn chỉ làm như không biết, hết sức chăm chú nhìn trong đỉnh.

Qua hơn bốn mươi hơi thở, động tĩnh bên trong hồng đỉnh mới từ từ dừng lại. Không lâu sau đó, nắp lò tự mở, có một viên đan dược màu đỏ bay ra, đang muốn chạy trốn về bốn phía thì bị Hoàng Phủ Kỳ trực tiếp nắm trong tay.

Máu thịt, hồn phách tinh hoa, tính cả đầy bụng oán độc, sợ hãi và bi phẫn của hơn bảy vạn đầu dị thú, hơn một ngàn tên tu sĩ, còn có hơn hai vạn dây leo hút máu đều bị Hỏa Long ngậm trở về rồi tụ lại bên trong lò, luyện thành một viên đan dược nho nhỏ này. May mà luyện chế trong một thế giới nhỏ, chứ nếu ở trên Nam Chiêm Bộ Châu làm chuyện thiên đạo không dung này thì giờ lôi phạt đã hạ xuống rồi.

Giờ phút này nhìn lại Hồng cốc, đâu còn khu đất đỏ? Nham thạch cứng rắn đã sớm bị hình rồng chân hỏa đốt thành nước. Hiện tại đập vào mắt có thể thấy được đều là màu đỏ sậm chảy xuôi giống như luyện ngục. Chỉ có điều mảnh đất này cuối cùng sẽ nguội đi, giờ phút này mặt đất đã lộ ra màu sắc như lưu ly. Hỏa hoạn lớn đáng sợ mới vừa lại trực tiếp đốt nung mặt đất và dãy núi biến thành đồ sứ màu đỏ sáng bóng!

Nhìn qua cảnh tượng luyện ngục lúc nãy ở bên trong, mọi người đều im lặng. Người tâm chí không đủ kiên định đều sẽ cảm giác trái tim đập thình thịch, đầu óc cháng váng. Họ không nhịn được thầm nghĩ coi như mình có tu vi trong người, nếu đưa thân vào trong thiên địa hồng lô này, có thể trốn khỏi đó hay không? Đáp án chỉ sợ là khôngthể, nhất thời không khỏi thấy may mắn. Tuy trận pháp này có uy lực lớn, tiếc rằng dấu hiệu báo trước quá rõ ràng, từ lúc khởi động đến phát uy gần một phút đồng hồ, người có thần thông trong người thấy tình thế không ổn đã sớm viễn độn ra ngàn dặm rồi.

Bọn họ không biết, trận pháp thiên địa hồng lô này từ khi sáng lập ra tới nay số lần được vận dụng rất ít. Đầu tiên bởi vì nó chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần sinh linh ở trong trận thì tất cả đều sẽ bị hình rồng chân hỏa cố gắng luyện hóa, tiếp theo chính là thời gian phát động quá dài. Vì vậy nó cũng không được áp dụng ở trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Duy chỉ có trường hợp đặc thù như hôm nay, dị thú bị Hoặc Tâm trùng khống chế không có bản năng chạy trốn, mà con người ở trung ương nơi đóng quân lại không có chỗ để chạy trốn, nó mới vừa có hiệu quả.

Hoàng Phủ Kỳ nắm đan dược này chộp trong tay, một ngụm nuốt vào, nhìn vẻ mặt không khác gì như ăn kẹo đậu.

Vừa mới nuốt ăn vào bụng, sắc mặt hắn đã hồng nhuận, khác thường trên người tựa hồ cũng dừng lại. Nhưng sắc mặt hắn ngược lại càng ngưng trọnghơn. Hoàn Công Thế biết, lấy thân thể người phàm này của hắn, nuốt đan dược được ngưng tụ từ máu thịt, hồn phách của hơn mười vạn sinh linh tạo thành, vốn là hành động nghịch thiên. Hành động này của hắn so với chim uống rượu giải khát còn muốn ác liệt hơn. Nếu không phải hắn khống chế thân thể đã đạt đến mức hoàn mỹ, sợ rằng thân thể người phàm này trong nháy mắt sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Không gì hơn cái này, sức mạnh có thểvận dụng sau khi hắn giáng xuống cũng có thể gia tăng trên phạm vi lớn. Như vậy hắn mới có thể đối phó với đại trận Cố Ẩn Sơn Hà trận mà Huyền Vũ tự mình bày ra! Dù sao thân thể này huyết thống không tinh khiết, lại chỉ là người phàm, sau khi dùng qua, Hoàng Phủ Kỳ cũng sẽ vô tình vứt bỏ.

Thần cảnh trở lên, không có nói mà không giữ lời. Hắn đã đáp ứng thỉnh cầu Càn Thanh thánh điện, giờ cũng không chậm trễ nữa, nắm hộp nhỏ màu vàng nhạt “Tụ hợp bàn” trong tay, giống như khi kích hoạt hồng đỉnh, đưa sức mạnh của mình cuồn cuộn không dứt vào trong.

Tuy cái hộp xinh đẹp nhưng tử khí nặng nề, cũng giống như những pháp khí khác cùng tiến vào cấm địa. Nhưng vừa vào tay hắn trong nháy mắt lập tức sống lại. Đây vốn là bảo vật của Man tộc, nếu không sẽ không thể thừa nhận sát khí mãnh liệt như vậy. Giờ nó giống như một lần nữa trở lại trong tay chủ nhân cũ, mọi người như có thể nghe được tiếng tự tại hoan hô của khí linh trong hộp sau khi được sống lại.

Sức mạnh trong thế giới Vân Mộng đều có hiệu quả áp chế đối với sinh vật và pháp khí ở bên ngoài vào. Nhưng Hoàng Phủ Kỳ thì ngoại lệ, ngay tiếp theo hắn rót sức mạnh vào pháp khí, cũng tạo ra sự khống chế trói buộc thứ này.

Hắn cầm cái hộp trong tay, nhàn nhạt liếc về Hoàn Công Thế nói: “Ngươi tính làm gì?”

Hoàn Công Thế trầm giọng nói: “Có lẽ chỗ sâu trong Vân Mộng Trạch cất giấu pháp khí bổn mạng của Huyền Vũ – Sơn Hà trận!”

Hoàng Phủ Kỳ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người, khi xuất hiện lại, đã ở trên đám mây Hồng cốc, ngay phía trên lối vào Cố Ẩn Sơn Hà trận.

Đây là lần đầu tiên sau vài ngàn năm có người có thể từ góc độ này bao quát nhìn xuống cả Cố Ẩn Sơn Hà trận. Song từ nơi này nhìn, cả đại trận vẫn ẩn trong sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn ra giống như hình cả con rùa không thấy rõ đầu đuôi. Hoàng Phủ Kỳ suy nghĩ một chút, đưa tay bắn ra một luồng ánh sáng đỏ.

Tia sáng này trên không trung lộ ra hình dáng, bề ngoài giống như mãnh thú – con hổ, có một đôi cánh dài, bộ lông như gai của con nhím. Nếu Ninh Tiểu Nhàn ở chỗ này, sẽ nhận ra bộ dạng vật này giống như đúc với Cùng Kỳ trên Phúc Vũ Đỉnh.Đầu mãnh hổ mới bay xuống nửa đường, thân hình bỗng to lớn, quanh thân lửa lớn hừng hực cháy lên, ngay sau đó xông vào trong đại trận Cố Ẩn Sơn Hà trận.

Theo lý thuyết, cho dù con người đi vào trong sơn cốc che kín sương mù dày đặc, ánh sáng bó đuốc cũng có thể xuyên qua tầng tầng sương mù lộ ra mới phải, huống chi đây là lửa mạnh lấy từ trong thiên địa hồng lô. Nhưng ngọn lửa mạnh mà con hổ tạo thành sau khi đi vào, ngay cả con đường phía trước cũng không có chiếu sáng, phía sau ngược lại có thêm sương mù dày đặc quay cuồng bay đến, thoáng cái chặn lại tầm nhìn của Hoàng Phủ Kỳ.

Hắn chuyên tâm đi dò xét tình cảnh hổ lửa, lại chỉ cảm nhận được nó chạy nhanh về phía trước một lát, rồi lại mất tích từ chỗ đó! Thú vị! Hoàng Phủ Kỳ nhướng mày, trong mắt rốt cục lộ vẻ hứng thú. Con Cùng Kỳ liệt viêm này mang huyết sát cương khí mà mình mới vừa tạo ra. Nó có hiệu quả khắc chế trận pháp. Mặc dù so ra kém hơn sát khí nhưng trận pháp tầm thường dính vào cũng nhanh chóng phá vỡ. Mà bây giờ, nó lại ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận chợt lóe rồi biến mất, ngay cả hắn cũng không tìm được tung tích của nó.

Chẳng lẽ sau khi chết đạo hạnh trận pháp của Huyền Vũ lại tinh tiến rồi? Hắn cau mày thầm nghĩ. Đáng tiếc thời gian của hắn không nhiều, không có biện pháp cẩn thận nghiên cứu trận pháp này. Hoàng Phủ Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve cổ con thú trên tụ hợp bàn, cái đầu lớn của con quái thú kia lại cọ cọ vào tay hắn, giống như hết sức hưởng thụ cái vuốt ve này. Sau đó lần nữa há mồm, từ trong cái miệng to như chậu máu phun ra khói đen cuồn cuộn.

Trình độ nồng đậm của khói giống như đúc ống khói mà Ninh Tiểu Nhàn thấy ở các nhà xưởng ở Hoa Hạ, khói trực tiếp thả ra khiến không khí ô nhiễm. Đây chính là sát khí lấy từ địa sát tuyệt mạch rồi, hay bởi vì tập hợp đè nén nuôi dưỡng mấy trăm năm mà màu đậm như mực, còn đậm hơn rất nhiều so với màu sắc nàng thấy trong địa cung. Sau khi khói đen ra khỏi Tụ Hợp Bàn tụ mà không tán, cho tới lúc từ trong miệng thú không tiếp tục phun ra khói đen nữa, nửa bầu trời Hồng cốc đã bị che kín mít, ngay cả ánh sao trên trời cũng không thể thấy được nữa. Chỉ có điều nói thật, dù là bầu trời không có sao thì cũng không có bao nhiêu người may mắn sống sót có thể ngẩng đầu đi xem.

Tới tận lúc này, khói đen mới thuận theo Hoàng Phủ Kỳ rơi trên mặt đất, sau đó chui vào trong đất, rất nhanh biến mất trong không khí. Hắn cũng không gấp gáp, đứng ở tại chỗ lẳng lặng đợi một lát.

Hiện tại đệ tử Càn Thanh thánh điện cũng đã ra khỏi thạch thất, đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn, nhìn thấy khói đen xuống đất sau một hồi lâu cũng không có động tĩnh, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Hoàn Tùng Ngọc nhẹ giọng nói: “Phụ thân…..?”

Hoàn Công Thế giơ tay lên cắt đứt hắn: “Xem tiếp đi.”

Quả nhiên lại qua chừng mười hơi thở, dưới đất đột nhiên ầm ầm có tiếng nổ lớn. Trong lúc mọi người kiễng chân ngóng nhìn bên trong, khói đen một lần nữa lao ra, nhào ngay về phía Cố Ẩn Sơn Hà trận! Lần này thế đi rào rạt, thế cho nên sau khi một nửa khói đen xông vào sương trắng, có người tinh mắt, kinh hoảng kêu lên: “Sâu, là sâu!”

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên lần nữa xông ra đâu phải khói đen. Rõ ràng là con sâu cỡ nắm tay hợp thành dòng nước lũ màu đen! Loại sâu này có miệng dữ tợn, lỗ mũi là một cây kim dài, ngăm đen lóe sáng, có mỏ dài giống như chim ruồi, sáu chân bên dưới chớp lóe,hiển nhiên hết sức sắc bén, cắt thịt trên người con mồi cũng sẽ không tốnbao nhiêu sức so với dùng dao ăn cắt vào mỡ bò. Thân thể tròn xoe như bọ cánh cứng, sau lưng mọc cánh có màng mỏng, sau khi bay lên trời kết thành đoàn, phát ra tiếng vỗ cánh còn to hơn tiếng nổ máy bay ném bom.

Mọi người lúc này mới chợt hiểu hiểu ra: sau khi khói đen xuống đất, lại ấp trứng thành tiểu quái vật có hình dáng giống con sâu. Mắt thấy bọn chúng há to miệng dụng lực hút, hiển nhiên chuyện cần làm lại là phun ra nuốt vào mây mù.

Bầy sâu đen chui vào trong sương mù màu trắng dày đặc, tiếng vỗ cánh cũng không có bị che dấu, mọi người nghe được tiếng vang dày đặc cực kì lớn như vậy, da đầu tê dại. Sương mù dày đặc phong tỏa Cố Ẩn Sơn Hà trận đã tồn tại hơn mấy vạn năm, nó đã sớm dưỡng ra linh tính. Khu lợi tránh hại chính là bản năng của sinh vật, giờ sương mù trận bị sâu đen hút hai cái cũng kịp phản ứng, bắt đầu tránh né đám sâu đang đuổi theo.

Hoàn Công Thế linh cơ vừa động, cúi đầu khẽ nói: “Đây là ‘Niết bàn’dưới địa ngục!”

Sinh vật xấu như vậy lại tên là” Niết bàn”? Yến Linh Tuyết liếc mắt nhìn cha chồng tương lai, trên mặt lộ vẻ khó hiểu. Hoàn Công Thế vội nói: “Thời kỳ viễn cổ, có một loại sâu cực đáng sợ được gọi là ‘Niết bàn’, ý tứ cũng không phải là vãng sinh cực lạc, mà là nó không có gì không ăn được. Phàm là nơi nó đi qua, trên mặt đất sạch sẽ, ngoại trừ đất cái gì cũng sẽ không lưu lại, vô luận là động vật hay thực vật, cũng sẽ bị đám sâu phô thiên cái địa  ăn sạch sẽ, thực sự gọi là không có một ngọn cỏ. Hơn nữa bản thân nó không sợ hãi sự tấn công tập kích của chân hỏa thần thủy, nhất thời cũng không làm hại nó được. Vô luận là yêu quái hay loài người, khi nói đến nó đều biến sắc. Mà từ sau khi lục đạo luân hồi xác lập, loại quái trùng này đã bị đưa vào địa ngục. Ở đó, nó ngược lại có thể khiến rác Sa Bà thanh lọc thành đất sạch, từ đó về sau khiến nó không thể lại gây họa nhân gian, đây cũng là một trong những công đức Hậu Thổ lập được.”

Nghe giải thích của hắn, đám người Càn Thanh thánh điện đều hiểu. Hoàng Phủ Kỳ khiến sát khí  giống như sâu “Niết bàn”, thậm chí là ngang nhiên xuống đất ấp trứng đi ra ngoài, dĩ nhiên muốn nhờ đặc tính không có gì nó không ăn, không có gì không nuốt, từng chút từng chút gặm sạch sẽ cả Cố Ẩn Sơn Hà trận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.