Chương trước
Chương sau
Edit: Thu hang

Beta: Tiểu Tuyền

Chớ nói hiện tại bọn họ ở trong nước, coi như có ở trên thuyền theo tiết tấu nước này thì chỉ nửa phút đồng hồ thuyền cũng lật.

Gió lớn như vậy, ít nhất cũng phải cấp mười hai.

Khách Xích Cáp cũng bơi tới, trước mắng một câu, sau đó mới nói trong mưa gió “Vận may của chúng ta quá kém, mấy lần trước ta đi vào cũng có xuất hiện hải đảo”

“Chớ lên tiếng” Trường Thiên lại chỉ chỉ vào tường nước trước mặt, hiện tại đã cao quá bốn trượng “Tiểu Nhàn, Ích thủy châu”

Nàng ngay cả đáp cùng không kịp, từ trong túi lấy ra viên châu màu trắng xám, màu ảm đạm như mắt cá, vẻ ngoài cũng không đẹp. Nhưng vật này vừa lấy ra, quanh thân liền tạo thành một vỏ bọc hình bầu dục ngăn cách với nước. Trường Thiên cầm tay nàng, vì vậy cũng được vỏ bọc bao quanh, sau đó tới Đồ Tẫn, Công Tôn Triển.

Công Tôn Mưu đen mặt, nhìn chằm chằm huynh đệ đồng tộc, thật sự không muốn đụng chạm tới hắn.

Sóng lớn sắp đột kích, tình thế so sánh với cái gì đều mạnh hơn.

Trước gương mặt nghiền ngẫm cười cười của Công Tôn Triển, Công Tôn Mưu cắn răng một cái, nghiêm mặt nắm lấy tay hắn, sau đó là Khách Xích Cáp. Hai đầu Chư Kiền cũng đem chân đặt lên lưng Đồ Tẫn cùng Công Tôn Triển, vì vậy rốt cuộc sáu người hai beo được bao bọc ngay trước khi tường nước ập xuống, nhấn chìm họ.

Ích Thủy Châu chính là kết tinh của con trai tinh, cho dù người không có linh lực cũng có thể sử dụng. Năm đó trong thủy đạo dưới Nham Thành, Ninh Tiểu Nhàn chính là nhờ nó để mở đường, tránh được tập kích của tiểu Thương Long. Bảo vật này có thể bảo vệ bản thân khỏi nước, chẳng qua như vậy cũng có chỗ không tốt, vì hoàn toàn tách khỏi nước nên không có sức nổi, cứ thế chậm rãi chìm xuống.

Thành thật mà nói, vô luận sóng biển có lớn bao nhiêu, biển sâu vĩnh viễn yên tĩnh không tiếng động. Chẳng qua là cứ một mực hướng biển sâu chìm xuống cũng cần có dũng khí.

Ninh Tiểu Nhàn đem Ích Thủy Châu giắt ở bên hông, sau đó lấy Oánh Quang Thảo ra.

Trên đầu cùng dưới chân một mảnh bóng tối, Oánh Quang thảo trong biển rộng này thoạt nhìn rất nhỏ bé, mang tới cảm giác như có quái vật vây quanh, ngược lại càng làm người ta sởn cả gai ốc. Nếu là ngư dân gần biển, sẽ biết được ở nơi này không nên mang ra ánh sáng, nếu không sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn tự có tính toán của mình.

Tại màn thứ ba của thiên địa vị trí của họ quá kém, lại ở ngay trong biển rộng, chỉ sợ có mượn lực Ích Thủy Châu chìm vào đáy biển, tự bằng sức lực của mấy người này, cần bao lâu mới có thể từ đáy biển đi lên tới đất bằng? Huống chi hoàn cảnh đáy biển không giống trên lục địa, ai có thể nhận biết được phương hướng? Vì vậy bọn họ cần ngoại lực tới trợ giúp mình.

Gió lớn như vậy đối với yêu tộc biển cũng có ảnh hưởng, có thể chúng đã trốn đi. Nếu không chỉ sợ bọn họ mới vào trong nước sẽ bị yêu quái bao vây, cho nên từ góc độ này mà nói thì gió lớn như vậy cũng không phải hoàn toàn xấu.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn nói với Công Tôn Mưu “Thả U quỷ của ngươi đi”

Công Tôn Mưu trừng mắt nhìn “Cái gì?”

Nàng không nhịn được nói “Cửu quỷ khóa âm trận của ngươi, không phải dùng U quỷ bố trí thành đại trận sao? Đem dẫn U quỷ ở bên trong ra đi. Bọn chúng là u hồn, không bị nước ảnh hưởng” lại nhìn thoáng qua Công Tôn Mưu hừ một tiếng nói “Hiện tại chính là lúc cần đồng lòng, ngươi chỉ cần có nửa điểm tâm tư, thuyền lật ngươi cũng đừng nghĩ một mình sống”

Công Tôn Mưu bị nàng nói toạc ra toan tính, ho nhẹ một tiếng, quả thật thả ra u quỷ. Pháp sư trận có nhiều loại sở học, Công Tôn Mưu thiên về nuôi quỷ, thứ này mặc dù nghe qua bàng môn tà đạo nhưng nếu chân chính nuôi ra quỷ vương hoặc thi vương thì cũng không thể xem thường. Tỷ như khi cương thi Hạn Bạt tấn cấp tới hình thái cao nhất, tu luyện về sau sẽ thoát khỏi phạm vi cương thi, vật này vừa ra sẽ khiến nghìn dặm hạn hán. So sánh với Công Tôn Triển chuyên về phương hướng tấn công sẽ không giống nhau.

Vài đầu U quỷ này cũng có đạo hạnh, có thể đọng ra thực thể, ba con phía trước chịu trách nhiệm tuần tra, sáu con khác làm nhiệm vụ cu li, đẩy mọi người bơi về phía trước.

Bọn họ còn chưa chìm tới nơi sâu nhất của biển rộng, U quỷ liền rít vang lên, Trường Thiên khẽ quát “Chú ý, tới”

Vừa dứt lời, Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn thấy phía trong bóng tói hiện ra một cái miệng rộng khổng lồ, nhắm ngay bọn họ cắn một miếng.

Cái miệng này mở ra, độ cao hơn một trượng, độ rộng như hai cánh cửa lớn, đừng nói Ninh Tiểu Nhàn, ngay cả Trường Thiên mặc dù cao lớn nhưng đặt trước cái miệng này cũng không tính là gì. Đáng sợ nhất chính là, hàm răng bên trong miệng rộng lớn hình tam giác, mỗi chiếc răng đều to như nắm đấm, mọc trên dưới như răng cưa, dễ dàng đem khối thịt xé rách. Hơn nữa nhìn kỹ sẽ phát hiện miệng quái vật này không chỉ có hàm răng, từ khoang miệng tới cuống lưỡi sắp xếp ít nhất bảy hàng răng cưa.

Đây quả thực là quái vật xuất hiện trong ác mộng đêm khuya.

Bất quá lần đánh lén này cũng không thành công. U quỷ chịu trách nhiệm tuần tra đã phát ra báo động, vì vậy theo lệnh của Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, U quỷ từ lúc quái vật vừa hiện thân đã đẩy bọn họ ra, cho nên cái mồm to khép lại, cũng chỉ cắn được không khí.

Âm thanh rắncắn bén nhọn làm người ta nghĩ ghê răng, quái vật dùng sức quá mãnh liệt lại không thu được gì đã nhấc lên luồng nước chảy mạnh, khiến sinh vật biển trôi loạn. Bất quá hiệu dụng của Ích thủy châu vẫn còn đó, vì vậy đám người Ninh Tiểu Nhàn vẫn lù lù bất động, lúc này mới thấy đủ hình thái của sinh vật này.

Đó là một đầu cá mật cao hơn năm trượng, bụng trắng, cả người tràn ngập yêu khí. Sinh vật hùng tráng như vậy, vây trên lưng dựng cao tựa như cánh buồm giương trên biển.

Trường Thiên khẽ quát một tiếng “Đồ Tẫn”

Thật ra không cần hắn hạ lệnh, Đồ Tẫn đã cười một tiếng, chỉ có phân thân kỳ thú còn bên trong, chủ hồn đã nhẹ nhàng đi ra, mượn bóng tối che chử, thừa dịp cự cá mập đang chú ý tới mọi người liền nhanh chóng quấn lên người nó, sau đó từ mang cá chui vào.

Đầu quái vật biển đáng sợ này đột nhiên ngưng trệ.

Cá mập một khi dừng lại, thân thể sẽ chầm chậm chìm xuống, mọi người nhìn thẳng yêu quái này chìm xuống mấy trượng, sau đó từ từ biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Khách Xích Cáp lo lắng nói “Cá mập yêu này cũng có chút đạo hạnh rồi, Đồ Tẫn có thể đối phó với nó sao?” Đi theo hắn lâu như vậy, không nhìn ra Đồ Tẫn có dị thường thì đúng là mắt mù, huống chi Càn Thanh thánh điện là tiên tông bắc phương, cùng tổ tông Hồn tu Âm Cửu U vẫn duy trì quan hệ. Hắn lại vươn tới vị trí đàn chủ, tin tức về Âm Cửu U cũng biết ít nhiều.

Không người nào trả lời.

Qua thời gian hơn hai mươi hơi thở, mọi người mới lại thấy bóng đen khổng lồ đi lên, trước hết lên mặt biển quan sát phương hướng, sau đó bơi trở lại, ngay sau đó một âm thanh thô lệ vang lên bên tai mọi người “Ngồi lên lưng cá mập đi”

Đây là Đồ Tẫn đã đắc thủ rồi, mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cũng là sinh vật trên cạn, không ai quen với tác chiến biển.

Đợi mọi người hít sâu một hơi, Ninh Tiểu Nhàn mới thu Ích thủy châu vào, rồi cùng lên lưng cá mập. Bảo bối này mặc dù tốt, nhưng nếu dùng nó cá mập không dính nước, làm sao có thể bơi?

Về phần U quỷ, mặc dù có thể tự do hành động trong nước, nhưng với đường dài tốc độ của chúng thực sự kém xa cá trong nước, hơn nữa thứ này lại bị Công Tôn Mưu khống chế, không tự phân biệt được phương hướng. Ở dưới đáy biển sâu thẳm này, loài người làm sao phân biệt phương hướng? Cho nên khống chế một tọa kỵ biển mới là lựa chọn tốt nhất.

Vóc dáng sinh vật này to tròn như ngư lôi làm sao ngồi? Công Tôn Triển mới đưa chân bước lên người cá mập nhất thời cảm giác thô ráp, chân như dao cắt, chỉ còn nước chảy máu. Hắn bị đau, không thể làm gì khác hơn là đưa tay bấu vào vây cá trơn mượt, mấy lần thiết chút trượt tay.

Cá mập bơi cực nhanh, song da của nó tuyệt không phải dạng bóng mượt như mọi người tưởng tượng, hoàn toàn khác với da cá heo, ngược lại cực thô ráp, so với giấy ráp còn thô hơn mấy lần. Song mặt thô ráp như nếp gấp chữ V, có thể giảm bớt lực ma sát của nước chảy, khiến cho nước chảy quanh thân nhanh hơn, khiến cá mập di chuyển nhanh hơn.

Đúng lúc này, đôi mắt Ninh Tiểu Nhàn nhìn tới, trong mắt lộ rõ ý ‘trăm người vô dụng nhất thư sinh’ thì xấu hổ không dứt, song ngay sau đó nàng lấy từ trong tay áo dây đằng mạn màu lưu ly xanh biếc, từng cái một, đem sáu người hai thú cột chắc chắn trên người cá mập.

Đó chính là một sợi của phệ yêu đằng Nhục Cầu.

Bằng vào sức nổi của mình, thân thể cự cá mập lại vô cùng lớn, muốn mang theo tám sinh vật này rất dễ dàng. Thân mình của nó giống như ngư lôi, tốc độ cũng giống như ngư lôi, từ đáy nước sâu thẳm tăm tối cấp tốc đi về phía trước.

Ở sâu dưới đáy biển, bọn họ không thấy rõ phương hướng, song cự cá mập dựa vào thiên phú sẽ không lạc đường, hơn nữa mới vừa rồi Đồ Tẫn thao túng nó nổi lên mặt nước quan sát cảnh vật bốn phía, cho nên giờ phút này đang thẳng tắp bơi đi, hướng theo hướng bắc tới bờ biển.

Trừ Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, những người khác không học qua quy tức thuật, thân không có linh lực không cách nào chống đỡ quá lâu dưới nước, cho nên một lát lại cần mang ích thủy châu ra trợ giúp mọi người thở.

Trên mặt biển cuồng phong bão vũ, trong biển sâu lại không gợn sóng, ngay cả nước vây quanh cũng rất ôn nhu. Ninh Tiểu Nhàn không lấy oánh quang thảo ra nữa, sợ rằng sẽ đưa tới mấy dạo yêu quái. Cho nên có ít mỹ cảnh mọi người từng tưởng tượng trong biển căn bản không xuất hiện, đập vào mắt chỉ có bóng tối khiến người ta hít thở không thông, thỉnh thoảng bơi qua bầy cá, vẩy cá phản xạ ra chút ánh sáng yếu ớt, nhắc nhở mị người nơi này không phải địa ngục.

Nơi này là thủy vực của huyền vũ, ai biết còn có bao nhiêu yêu quái lui tới tuần tra? Vừa gặp mưa sa gió giật, quấy nhiễu cảm giác của yêu quái, nếu không có lẽ bọn họ còn chưa bắt được cá mập yêu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.