Sắc mặt hắn tái nhợt, trên người còn có vết thương, cho dù đã băng bó qua, nhưng vẫn có chút máu thấm qua vải băng, rơi vào trong mắt mọi người, có thể thấy được sát khí bám trên vũ khí của những Man nhân tử sĩ lúc nãy vẫn đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể của hắn, nếu không với thể chất cường hãn của yêu quái thì lúc này thương thế nên bắt đầu khép lại rồi.
Hắn mang theo mấy thủ hạ hạ xuống mặt đất, sau đó chỉ về hướng đám người Ninh Tiểu Nhàn rồi hỏi Lang yêu: “Lai lịch của những phàm nhân này là gì, tại sao lại ở trên đảo?”
Đồ Tẫn khống chế Lang yêu, nói hết một lần chuyện Huyền Vũ sai người mang phàm nhân ở lại trên đảo, đợi đến khi thu thập xong Bàn Long Lệ thì sẽ rời đi. Yêu tướng cẩn thận nghe xong thì đột nhiên nói: “Thời gian hứng nước mắt của Bàn Long đã kết thúc rồi, sao bọn họ còn dừng ở đây đến giờ chưa rời đảo nữa?”
Ninh Tiểu Nhàn không ngờ đến bề ngoài yêu tướng này trông hào phóng, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ như thế, cư nhiên có thể tìm ra được sơ hở. Lang yếu đáp tiếp: “Vốn là sau khi hái xong thì phải đi, nào biết được vừa rồi trên đảo xảy ra một trận đại chiến, có hai phàm nhân sợ hãi quá nên bị lạc mất, ta phải đi tìm về, làm trễ nãi một ít thời gian.”
Yêu tướng chỉ là Hoàng Huyên đang hôn mê bất tỉnh, đang nằm trên đầu vai của Đồ Tẫn rồi hỏi: “Nữ tử này là xảy ra chuyện gì?”
“Bị động tĩnh vừa rồi dọa nên bất tỉnh.”
Hiển nhiên không còn sơ hở gì, yêu tướng quay đầu, tinh tế dò xét đám người Ninh Tiểu Nhàn từ đầu đến đuôi, xác nhận mấy phàm nhân hoàn toàn đều là phàm nhân. Hắn cảm thấy, một cuộc chiến vừa rồi có chút kỳ quặc, đang muốn hỏi mấy phàm nhân này có còn thấy cái gì dị thường hay không, nhưng khi nghĩ lại thì tự giễu nói, mấy người trần mắt thịt tai không thông, mắt không sáng, động tĩnh mà Yêu tộc nghe không được, chẳng lẽ còn trông cậy vào việc bọn họ có thể phát hiện hay sao? Lúc này mới động chân, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng vào lúc này lại nghe một tiếng ưm, Hoàng Huyên đã mở mắt ra.
Vừa rồi lúc thần trí nàng còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, đã lờ mờ nghe được có hai người đang đối thoại. Nàng nghe hiểu được Yêu ngữ, cũng có thể đoán được tên đại hán này đang truy tìm mấy Man nhân lọt lưới.
Hoàng Huyên bị Ninh Tiểu Nhàn đang ngất xỉu, cũng không biết sau đó Già Tì La và đám người Ninh Tiểu Nhàn nói gì, nhưng vẫn luôn nhớ rõ Trầm Hạ là chết dưới thủ pháp “niêm thảo vi châm” của Già Tì La, hơn nữa nàng vẫn nhớ một màn cuối cùng, chính là lúc thi thể của Trầm Hạ bị ném vào biển cả, chết không có chỗ chôn.
Từ khi nàng lẻ loi một mình rơi vào đệ tam mạc thiên địa đến nay, nếu không gặp gỡ Trầm Hạ, sớm đã bị yêu quái trên đảo coi như điểm tâm mà nuốt vào bụng, bởi vậy trong nội tâm đã hận Già Tì La thấu xương, lúc này thấy Yêu tướng sắp bước đi, không tự chủ được mà nói: “Đợi một chút!”
Giờ khắc này, ngay cả tâm tư muốn bóp chết nữ tử ngốc này Ninh Tiểu Nhàn cũng đã có rồi! Thời gian còn lại cho bọn họ không nhiều lắm, mọi người đều gấp đến nỗi lòng như lửa đốt, nàng ta cư nhiên còn gây thêm rắc rối.
Ngược lại là bước chân của Yêu tướng dừng lại một chút, xoay người lại nói: “Ngươi có việc muốn nói sao?”
Giờ phút này ý thức của Hoàng Huyên chậm rãi tỉnh táo lại, lời nói đến bên miệng đột nhiên cảm thấy không ổn, rồi lại không biết nên nói thế nào, lại bị đôi mắt y hệt chuông đồng của đối phương trừng khiến nội tâm dâng lên từng đợt chột dạ, nàng nhịn không được nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn xin giúp đỡ.
Yêu tướng cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, rất tự nhiên mà trừng Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng đã biết rõ, chuyện gì mà đã rơi xuống đầu mình thì tuyệt đối sẽ không liên quan đến hai chữ “thuận lợi” mà! Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở dài, hiểu được cảnh thái bình giả tạo hiện tại khiến người ta sinh nghi, chỉ phải nâng cao tinh thân lên ứng phó: “Đại nhân, thời điểm chúng ta đi tới đây, lờ mờ thấy được trong rừng có hai bóng đen lên trời, bay rất nhanh!”
Quả nhiên Yêu tướng hồ nghi hỏi lại: “Bóng đen? Có xuất hiện ở đâu sao?”
Ninh Tiểu Nhàn nói cho hắn vị trí khu rừng vừa rồi mọi người dừng chân, lúc này Yêu tướng mới sai khiến thủ hạ tiến đến xem xét.
Tuy là hai yêu quái này ngự khí phá không mà đi, nhưng đám người Ninh Tiểu Nhàn lại cảm thấy thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, cực kỳ khảo nghiệm sức chịu đựng của người khác. Hoàng Huyên cũng biết bản thân đã làm sai nên cắn môi không lên tiếng.
Cứ đợi như vậy trong thời gian một nén hương, hai yêu quái rốt cục cũng trở vể, bẩm báo lại: “Bên khu rừng kia xác thật có dấu vết Man nhân vận dụng thủ thuật che mắt người khác.”
Tinh thần của Yêu tướng bị chấn động, hỏi lại: “Ngươi có nhìn thấy bộ dáng của mấy cái bóng đó không, chạy về hướng nào rồi hả?”
Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Chỉ chợt lóe lên thôi, chúng ta căn bản là không nhìn ra vật gì, chỉ biết nó đi về hướng chính đông.” Ninh Tiểu Nhàn không nói Già Tì La rời khỏi từ mặt đất, mà miêu tả thành bay đi trên trời, chính là sợ Yêu tướng bắt bọn họ quay lại đảo, muốn bọn họ dẫn đường.
Nàng còn có tuổi trẻ quý báu muốn hưởng thụ, cũng không muốn chôn cùng đám yêu quái này!
Thật ta không trung của Đảo Thất Túc đã sớm bị phong tỏa, không có Man nhân nào ngang nhiên bay qua bay lại, đó chính là tự xin tống mệnh. Chẳng qua là yêu tướng nhìn qua vị trí chỗ đó, thầm nghĩ chẳng lẽ hai Man nhân kia cho rằng Linh Thảo Viên phòng thủ sơ không nên mới dám bay lên sao?
Hắn lại hỏi thêm hai câu, xác định không thể đào ra thêm chút tin tức gì từ chỗ mấy phàm nhân này nữa thì mới nói: “Tốt nhất là các ngươi đang nói thật, nếu không lát nữa ta trở lại sẽ nuốt sống các ngươi.” Tiện tay chọn một tên yêu quái, “Ngươi lưu lại, trông coi mấy phàm nhân này đến khi ta trở về.” Nói xong, mang theo đám yêu quái bay lên không trung lần nữa, hướng về phía đông truy đuổi cá lọt lưới của Man tộc.
Thân ảnh của Yêu tướng dần dần xa hơn, rốt cục biến mất trong màn đêm, lúc này Lang yêu do Đồ Tẫn khống chế mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi đến sau lưng yêu quái ở lại kia, tươi cười nịnh nọt nói: “Huynh đệ, dư nghiệt Man tộc đều bắt được rồi sao?”
Yêu chúng thủ hạ của Huyền Vũ cũng chia ra nhiều loại khác biệt, như đầu Lang yêu này yêu mạch không thuần khiết, từ trước đến nay luôn vùi đầu gieo linh thảo, địa vị ở trú địa xa xa không bằng Yêu Vệ tuần biển và tuần thiên. Con mắt của yêu quái này cũng không liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Huynh đệ là để ngươi gọi hay sao? Lo mà trồng hoa cỏ của ngươi đi, hỏi nhiều như vậy làm…”
Một chữ cuối cùng còn ngậm trong miệng, thình lình phía sau có một đạo hàn quang hiện lên, đầu của hắn lập tức lăn trên mặt đất nhanh như chớp, lăn tròn hai vòng. Yêu quái này cũng không phải trùng tộc, không có sinh mệnh lực cường hãn như vậy, thân thể không đầu run rẩy hai cái, rồi cũng không động nổi nữa.
Người đánh lén hắn đúng là Lang yêu. Dưới sự khống chế của Đồ Tẫn, động tác của hắn đâu chỉ nhanh gấp hai lần bản tôn chứ? Lấy có tâm tính toán vô tâm, tên tuần vệ này chết cũng thật biệt khuất.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại, gằn từng chữ với Hoàng Huyên: “Nếu ngươi lại tự chủ trương thì đừng đi theo chúng ta nữa.”
Hoàng Huyên cũng biết chính mình gây ra tai họa, lúc này tranh thủ thời gian gật nhẹ đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận.
Đang là thời điểm phải giành giật từng giây, làm sao bọn họ dám chậm trễ nữa? Đá thi thể của yêu quái này vào trong biển, dưới sự dẫn dắt của Lang yêu, mọi người một lần nữa thẳng tiến về hướng bờ biển.
Lúc nãy Ninh Tiểu Nhàn chỉ đường cũng không có ý tốt gì.
Vô luận là lúc ấy Yêu tướng kia trung thành với chức trách của mình như thế nào thì việc hắn đã khiến Mộc Chi Tinh sợ quá chạy mất cũng không giả, nếu không hiện tại tỷ lệ nàng độ kiếp thành công đã tăng lên, Trường Thiên cũng không trở nên buồn bực không vui. Tuy nói chỉ là sinh vật bên trong một tràng cảnh, chân thân sớm đã qua đời được mấy vạn năm rồi, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không còn, nhưng nàng tự nhận lòng độ lượng của mình nhỏ hẹp, thực không nuốt trôi được cơn tức này, vì vậy đã chỉ phương hướng chính xác cho Yêu tướng đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]