Chương trước
Chương sau
Bết bát hơn chính là hắn ngâm trong nước, vết thương bị ngâm tới trắng, da thịt toét ra, máu tươi chảy không ngừng, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ một mảng lớn tấm thảm. Hắn lại mới mạnh mẽ dùng Nam Minh Ly Hỏa Kiếm đâm vào trong đá để tăng ma sát, làm chậm lại tốc độ của hai người, hơn hai trăm cân thể trọng cùng xung lực rơi xuống đều đặt trên cánh tay trái, chỉ sợ là với các lực cùng tác động, da thịt trên cánh tay hắn cũng bị đả thương nghiêm trọng, gân kiện gãy lìa, hiện tại cơ hồ không nâng lên nổi, không biết kẻ này làm thế nào để nâng kiếm đâm vào mắt con quái vật kia.

Ninh Tiểu Nhàn vội vàng từ trong ngực lấy ra sữa Khâu Hậu, đút vào trong miệng hắn. Kết quả gần nửa ngày mới có một giọt sữa chảy ra.

Chai này ở bên ngoài là pháp khí, nhưng trong Vân Mộng Trạch bị mất đi hiệu lực, dung lượng có hạn. Dọc theo đường đi nàng đã dùng không ít, nhưng thời khắc mấu chốt lại hết rồi. Mà hiện tại nàng không còn thói quen như khi là người phàm, nếu không bình thường đã mang theo túi lớn linh dược cứu mạng thì không tới nỗi bó chân bó tay như bây giờ.

Hiện tại trong tay nàng thuốc tốt cũng không thiếu, nhưng lại không có loại nào công dụng tốt như sữa Khâu Hậu, có thể liền xương thịt nhanh. Nàng không thể làm gì khác đành nhét vào miệng Trường Thiên chút linh đan, đây là do trước khi tiến vào Vân Mộng Trạch nàng cố ý luyện thành, có thể bổ nguyên khí, cầm máu, quan trọng nhất là thích hợp cho người phàm sử dụng.

Sau đó nàng mạo hiểm đi tới bờ đầm lấy chút nước, sau khi kiểm tra nước liền mang tới rửa vết thương cho Trường Thiên. Lại gọi Phệ yêu đằng ra ngoài. Nó là thứ duy nhất còn lại phát huy tác dụng ở nơi này, nàng sai nó dò vào trong vết thương của Trường Thiên, cẩn thận thay hắn hút đi máu ứ đọng trong phổi, như thế nàng mới dễ dàng tiến hành bước trị liệu kế tiếp.

Hút máu vẫn luôn là bản năng của phệ yêu đằng, nhục cầu đương nhiên có khả năng này. Nhưng cho dù nó làm có chút phân tâm, mi tâm Trường Thiên vẫn nhíu chặt, hiển nhiên quá trình trị liệu tuyệt đối không thoải mái.

Ninh Tiểu Nhàn thấy môi hắn mím chặt thành một đường, hiển nhiên hiểu hắn đang cố nén đau đớn không chịu kêu thành tiếng. Nghĩ tới nam nhân này tới lúc này còn sĩ diện, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận.

Nhục cầu hút máu tích tụ, nàng cũng vội đem Ô tiêm, xuyên ô tiêm, sinh bán hạ, thiềm tô, phiên mộc theo liều lượng, lại dùng rượu phối với nhau. Tùy thân nàng mang theo thảo dược, vì để dễ dàng dùng liền nghiền thành bột phấn.

Người tu tiên có kinh nghiệm sẽ mang theo rượu trắng vào Vân mộng Trạch, vật này không chỉ có thể dùng để phối dược vật, những lúc mệt mỏi hoặc cơ thể bị lạnh có thể uống một ngụm, có thể bảo mệnh. Những dược vật nàng sử dụng lúc này có chút độc tính, ví dụ như phiên mộc là độc vật nổi danh sánh ngang cùng hạc đỉnh hồng, dùng nó có thể chế thành Khiên Cơ Tán đại danh đỉnh đỉnh. Ở Hoa Hạ, tương truyền khi hậu chủ Nam Đường Lý Dục quy phục triều Tống, Tống thái tông dùng loại độc này với hắn, tình trạng khi chết vô cùng thê thảm, hình dáng hoàn toàn thay đổi.

Nhưng nàng lấy những thuốc này dùng tất nhiên không phải để hại người, ngược lại là đang chế thuốc tê. Tất nhiên lượng dùng cần phải cực cẩn hận, nếu không có thể lấy mệnh luôn. Tuy thời gian nàng ở Tiên Thực viên không lâu nhưng đối với cách sử dụng thảo dược đã sớm nắm rõ, giờ phú này tiện tay lấy cũng không kém chút nào.

Trường Thiên nhịn được đau đớn nhưng nàng không nhẫn tâm nhìn hắn chịu khổ. Vốn là muốn dùng dược vật tốt hơn, nhưng ở địa phương như thế này hắn lại kiên quyết không muốn toàn thân tê dại, cho nên mới phải phối chế thuốc tê cục bộ.

Đợi đến khi Nhục Cầu đi ra, nàng cũng điều chế xong dược vật, tinh tế bôi cho hắn, để còn thanh chóng thực hiện việc chữa trị.

Trước đó nàng cũng thực hiện việc tương tự cho Mịch La, bất quá hắn có bị thương nặng hơn cũng là thân đại yêu, sinh mệnh lực cường ngạnh, có thể tùy tiện hành hạ hắn; tình huống của Trường Thiên hiện tại rất không ổn, nếu tay nàng run lên, nói không chừng sẽ lấy đi tính mạng của hắn.

Trường Thiên thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng bệch, trên trán mồ hôi hột tuôn rơi cuồn cuộn, thương tiếc nói “Nếu nàng quá mệt mỏi, một lát lại chữa trị, ta còn chịu đựng được” Đáng tiếc hắn đã bị tê, hai tay không thể cử động, nếu không sẽ vỗ về khuôn mặt nàng.

Nhân mạng nguy hiểm, cái này làm sao chờ? Nàng lắc đầu, cúi người hôn trên mặt hắn một cái nói “Rất nhanh sẽ tốt thôi”

Để chậm lại cảm giác lo lắng của nàng, Trường Thiên cùng nàng hàn huyên mấy câu, lại nghe nàng hỏi “Quái vật trong hồ kia là loại gì?”

“Khải Ngạc, sức lực so với cá sấu bình thường lớn hơn rất nhiều, nhưng trí lực rất thấp” hắn chậm rãi nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt trong suốt. “Vốn khắp nơi đều có, nhưng hiện nay chỉ có trong ao đầm ở Thanh Bình châu của Nam Chiêm Bộ Châu còn thấy”

Giọng nói của hắn càng ngày càng mơ hồ, nhưng còn nhớ rõ nói “Nàng nhớ chú ý vết thương trên tay mình”

Nàng cõng hắn bò xuống vách đá, mười ngón tay mài chảy máu, ngón giữa tay trái da tróc thịt bong, miệng viết thương còn nhìn thấy xương.

Vừa lo bận việc, tới khi xong đã là nửa canh giờ sau.

Khi Ninh Tiểu Nhàn thở dài ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy choáng váng hoa mắt, hai tay bắt đầu run lên. Từ khi thiên địa chuyển tới nay, nàng vẫn luôn trong trạng thái vận động cường độ cao, vô luận từ vách đá cõng Trường Thiên đi xuống hay trong nước nghênh chiến quái vật, tất cả đều là bên bờ sinh tử, hiện tại trị thương lại phải tập trung cao độ, nơi nào còn chịu đựng được.

Liếc mắt nhìn Trường Thiên một cái, phát hiện hắn đã sớm ngủ mê man, hiển nhiên đã không còn tinh lực chống đỡ. Đã bị thương nặng thế này, còn để ý cái gì?

Lúc này mới phát giác quần áo trên người có chút ngại ngùng, bám dính vào người, cực kỳ khó chịu. Ninh TIểu Nhàn mạnh mẽ đứng dậy, rút răng nanh ra tìm kiếm chút ít cành lá trong bụi cỏ, lại từ trong túi da không thấm nước tìm hộp quẹt, nhanh tay nhanh chân nhóm lên đống lửa.

Hai người từ trong nước đi ra, thân thể có chút lạnh, hơn nữa Trường Thiên mất quá nhiều máu, thân thể càng lạnh, hiện tại đốt đống lửa lên, tay chân có chút độ ấm.

Trước mắt nàng biến thành màu đen, biết thân thể mình đã tiêu hao nghiêm trọng rồi, cho nên điều chỉnh tư thế một chút, tựa đầu vào người Trường Thiên, cơ hồ nhắm mắt liền ngủ say.

......

Mộng đẹp bị đánh thức, tâm trạng thực cực độ hỏng bét.

Chung quanh mơ hồ có tiếng động, con ngươi nàng đảo lòng vòng, thật sự không muốn mở mắt, toàn thân càng thêm đau nhức, tay chân mềm nhũn không có chút sức lực nào.

Nàng biết đây là chứng mơ. Thần hồn mặc dù tỉnh táo, nhưng thân thể quá mệt, nhất thời không nghe sai sử.

Bất quá lúc này lại có một tiếng gầm thét tức giận vang lên, đây là tiếng của Chư Kiền, cùng tiếng ngân rống khác, hơn nữa lại gần bên tai.

Nàng giật mình tỉnh lại.

Giương mắt nhìn lại, trên đường mòn chẳng biết từ lúc nào đã có một con Khải Ngạc bò lên, đang cùng Đại Hoàng giằng co, mấy lần Đại Hoàng bổ nhào vuốt tới, nó đều mở rộng miệng đón nhận. Không gian đường mòn nhỏ hẹp, nó lại há miệng đem đường phá đi. Đại Hoàng không bắt được vị trí khác trên người nó, gấp tới độ vò đầu bứt tai, lại bị khải ngạc từng bước bức lui về phía sau, cơ hồ sắp thối lui tới bên cạnh họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.