Bởi vì, nam tử này chính là Trương Sinh của bảy năm trước.
Năm đó nàng theo thương đội Vân Hổ rời huyện Tứ Bình, trên đường đi gặp vợ chồng Trương Sinh, về sau liên quan tới tin tức về Đồ Tẫn là nàng biết được từ Trương Sinh nên đối với hắn có ấn tượng sâu đậm.
Nhiều năm không gặp, diện mạo của Ninh Tiểu Nhàn có biến hóa thật lớn, Trương Sinh còn có thể nhận ra nàng coi như có bản lãnh. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn nhận thấy thời gian bảy năm qua lại không lưu lại dấu vết gì trên người hắn, người này thoạt nhìn vẫn phong lưu lỗi lạc như trước, chẳng qua giữa hai hàng lông mày có thêm một chút thành thục.
Ý nghĩ trong đầu nàng hiện tại chính là, Trương Sinh ở đây, vậy Oánh Oánh sẽ không xa?
Quả nhiên một giây đồng hồ sau, có một giọng nói rõ ràng rất êm tai nhưng lúc này lại có chút bén nhọn từ xa vọng lại “Còn đứng đó trộm lười, chưa tới đây bày cơm cho lão nương?”
Ninh Tiểu Nhàn phì cười. Nhớ năm đó nàng còn chưa thấy diện mạo của Oánh Oánh mà trước hết nghe nàng nói câu đầu tiên cũng có từ – lão nương. Lúc này đã bảy năm sau lại nghe thấy, thật khiến người ta hoài niệm.
Trương Sinh vội vàng đem cánh cửa mở rộng nói “Đã tới giờ cơm, nhị vị cũng cùng dùng bữa chứ? Nương tử nhìn thấy Tiểu Nhàn cô nương chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Tha hương gặp cố nhân vốn là chuyện vui, lại nói hiện tại nàng có một mình, cũng không có chỗ đi, nghe vậy lập tức gật đầu. Ngôn tiên sinh thì trực tiếp hơn, trên mặt hàm chứa ý cười còn chân cũng nhanh chóng chen vào trong.
Ninh Tiểu Nhàn vừa cất bước, Đại Hoàng cũng vội tới, dáo dác ngó vào trong viện. Trương Sinh không đề phòng gì đột nhiên nhìn thấy quái vật độc nhãn miệng rộng như vậy, bị kinh sợ tới ngã ngồi dưới đất, Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Chớ lo lắng, nó rất ngoan, không ăn thịt người”
Vừa dứt lời, Chư Kiền lại mở miệng ngáp một cái, Trương Sinh gần trong gang tấc nhìn thấy cái miệng to như hai cái đầu đỏ như chậu máu, liếm môi hồi lâu mới tìm lại thanh âm của mình “Xin … mời vào” Mấy năm không gặp, cô nương này đã trở nên thần bí, ngay cả cự thú khủng bố như vậy cũng có thể thuần phục.
Từ cửa sau đi vào, viện của Trương gia rất sâu, cỏ cây được trồng hai bên hành lang gấp khúc, vài tòa giả sơn, hồ nước còn có cá chép bơi, cảnh trí có thể nói là trang nhã, có thể thấy được chủ nhân nơi này không chỉ giàu có mà còn có phẩm vị thưởng thức.
Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc nhìn Trương Sinh một cái, không ngờ lữ khách ngày trước giờ đã khác xưa. Cảm nhận được ánh nhìn của nàng, sắc mặt hắn có chút đỏ lên “Chê cười, chê cười” đi tới một nửa đường, cẩn thận khẩn cầu Ninh Tiểu Nhàn đem Chư Kiền để lại “Tránh làm Oánh Oánh kinh sợ”
Nàng chỉ cười một tiếng, vỗ vỗ đầu Đại Hoàng “Ngươi đứng ở đây, chớ đi lung tung” Chư Kiền gật gật đầu, nằm xuống tại chỗ.
Ba người một đường đi tới tiểu sảnh, bàn bát giác trong phòng quả nhiên đã bày biện cơm xong, bên cạnh có một phụ nhân đang đứng, con mắt lớn, gò má hơi cao, da trắng muốt, không phải Oánh Oánh thì ai? Bất quá nhiều năm không thấy thân hình nàng có đầy đặn hơn chút ít.
Ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn vừa chuyển liền rơi vào cái bụng hơi nhô lên của nàng, nhất thời hiểu vì sao Trường Sinh không muốn để Đại Hoàng tiến vào. Oánh Oánh đang có thai, chưa tới tháng sinh, không chịu nổi kinh sợ.
Bên cạnh bàn còn có một bé trai, thoạt nhìn bộ dáng khoảng ba bốn tuổi, đôi mắt hắc bạch phân minh mở to, tò mò nhìn về khách nhân tới.
Oánh Oánh tự nhiên không biết có khách nhân tới, thấy Ninh Tiểu Nhàn đôi mắt đẹp trợn tròn, sau đó vui mừng nói “Ta còn đang nghĩ bằng hữu nào của hắn tới, đang muốn nổi bão. Thì ra thực có khách quý tới cửa”. Sau đó lôi kéo tay Ninh Tiểu Nhàn ngồi xuống, quay đầu nói với nha hoàn phía sau “Đi, nói phòng bếp làm thêm mấy món, đem cá mua lúc chập tối chiên lên”
Nàng nhìn trái phải Ninh TIểu Nhàn, may là định lực của nàng tốt, nếu không cũng không chịu nổi, lúc này Oánh Oánh cười nòi “ Đúng là nữ nhân mười tám, nha đầu ngây ngô ngày xưa giờ đã trổ mã thành đại mỹ nhân, tỷ tỷ nhìn cũng động tâm”
Ninh Tiểu Nhàn che miệng cười “Sao bì kịp được với biến hóa của tỷ” Sau đó hướng bụng nàng nói “Được bốn tháng rồi?”
Tay oánh oánh phủ lên bụng, vẻ mặt mềm mại thêm ba phần “Đúng vậy” Đột nhiên nhớ tới cô nương trước mắt y thuật rất cao, suy nghĩ vừa chuyển liền nói “Tỷ tỷ mặt dày mày dạn, có thể nhờ muội chẩn mạch không?”
Ninh Tiểu Nhàn khẽ mỉm cười “Được”
Thôi Oánh Oánh liền vươn cổ tay ra, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói “Không cần” chỉ ngồi tại chỗ thả thần niệm, tinh tế quét một vòng trên người nàng.
Thôi Oánh Oánh cảm thấy trên người sinh ra cảm giác lạnh lẽo nhàn nhạt, tiểu cô nương trước mắt linh quang vừa động, mắt đảo trong chớp mắt, hai mắt tựa hồ đã nhìn thấu mình, không khỏi thầm giật mình. Trượng phu trước kia thường nói cô nương này phúc trạch thâm hậu tất có kỳ ngộ, hôm nay xem ra quả thật đã bái nhập tiên gia, đạt được đại tạo hóa.
Năm đó cùng đồng hành, hiện tại đã bước nhập tu tiên, bản thân và Trương Sinh vẫn là những người thường, tuy chỉ là một bước này nhưng kết quả vẫn khác nhau một trời một vực, mấy chục năm sau bản thân mình sẽ phải đối mặt với sinh lão bệnh tử.
Chẳng qua là nàng có nhi tử, tâm tình liền ổn, điểm cảm khái này liền ném ra sau đầu, lúc này liền hỏi “Tình hình như thế nào?”
Ninh Tiểu Nhàn quét qua một cái, đã biết thực hư, gật đầu cười nói “Thai vững chắc, tim đập ổn định, hài tử rất khỏe mạnh”
Thôi Oánh Oánh thở phào, cắn răng nói “Có biết là nam hài hay nữ nhi không?”
Ninh Tiểu Nhàn không trả lời “Tỷ muốn là nam hay nữ?”
Thôi Oánh Oánh liếc nhìn Trương Sinh, lại nói “Đã có tên tiểu tử này rồi, nếu thai này là một nữ nhi thì thật tốt”
Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới cười nói “Rất tốt, như mong muốn của tỷ, thật là một nữ nhi”
Thôi Oánh Oánh nhất thời mừng tới đỏ mắt, nhất thời không biết nói gì. Ninh Tiểu Nhàn xem như không thấy, từ trong túi lấy ra một hồ lô vàng bằng đầu ngón tay, làm lễ ra mắt cho lão đại nhà Trương Sinh. Hồ lô này dùng vàng ròng chế ra, miệng hồ lô có hoa văn tinh tế, tạc lên hai phiến lá ngọc bích tinh xảo, hơn nữa miệng hồ lô có thể mở ra, bên trong có để chút ít thuốc. Chiếc hồ lô này chạm trổ rất tinh vi, lộ ra trang nhã quý khí, hài tử vừa nhận đã nắm chặt trong tay, không chịu buông ra. Đây là vật khi Ninh Tiểu Nhàn ở Ẩn Lưu xem sổ sách, thấy Ninh Vũ mang theo liền tịch thu lại. Hồ Lô này tên gọi Phúc Lộc, mang theo ý cát tường, vợ chồng Trương Sinh nhận ra được, luôn miệng nói cảm ơn.
Lúc này món ăn trong phòng bếp đã chuẩn bị xong. Thôi Oánh Oánh cười duyên nói “Muội muội không ngại thử chút cá ta mới chọn về”
Bát lớn mở ra liền thấy con cá lớn khoảng hai xích rong chén sứ men xanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]