Chương trước
Chương sau
Quan trọng nhất là ——”Chuyện nàng hứa với người bên cạnh, có lẽ sẽ kết thúc không thành rồi. Ừ, chẳng lẻ nàng muốn một đường truy kích đến Nam Tiêu Sơn, đem cả nhà Hồng Mông đường giết  sạch sẻ?”

Giết người đầy đồng, diệt môn vứt xác, đây là phong cách của hắn, không phải của nàng, mấu chốt là hiện tại nàng vô cớ tạo nhiều nhiều sát nghiệt, lúc Thiên kiếp thì sổ sách muốn thanh toán sẽ càng nhiều. Nhưng kết thúc không thành phó thác Ngôn tiên sinh, hắn cũng sẽ không giúp nàng giải khai bí mật mình đi tới Nam Chiêm bộ châu, trời mới biết vấn đề này đã quấy nhiễu nàng bao lâu. Ninh Tiểu Nhàn rất muốn rời đi thật xà người ở phía sau, tiếc rằng hai chân tựa như mọc rể, một bước cũng bước không nỗi: “Chàng nghe lén ta nói cùng Ngôn tiên sinh đúng không?”

Hắn chẳng ừ hử gì: “Không, ta mới từ cách vách tới đây.”

Vậy tất nhiên cái gì hắn cũng biết rồi, sợ rằng Ngôn tiên sinh cũng đở không nổi áp lực của hắn. Bả vai nàng sụp xuống, nhẫn nhịn cơn tức mới xoay người nói: “Nói đi, chàng muốn thế nào?”

Mắt hạnh tròn căng của nàng tràn ngập giận dỗi. Trường Thiên không nhịn được mỉm cười: “Đừng như đưa đám vậy, ta chỉ muốn nàng đi cùng ta thôi.” Trước tiên đem nàng giữ ở bên cạnh, hắn mới có thời gian trấn an con mèo nhỏ đang dựng lông này.

Nàng rầu rĩ nói: “Đổi lại điều kiện.”

“Nàng cho rằng ta là khí linh của Hắc Yểm Kính sao?” Trường Thiên từ trong tay nàng nhận lấy hộp, đầu ngón tay thon dài hơi lạnh như băng  vừa chạm vào lòng bàn tay nàng, nàng lập tức rút tay trở về.

Đây mới là nhiệt độ của hắn.

Trường Thiên hòa nhã nói: “Chỉ cần nàng gật đầu một cái, ta liền thay nàng mở nó ra. Như thế nào?”

Lồng ngực của Ninh Tiểu Nhàn phập phồng  mấy cái, rất không cam lòng. Mỗi lần hồi tưởng hắn ở trong Vân Mộng Trạch lừa gạt mình, nàng đã cảm thấy trong lòng uất ức vô cùng, tốt nhất là cách khá xa xa, nhắm mắt làm ngơ bỏ qua. Nhưng nếu đồng ý người này ngày ngày ở trước mặt nàng lắc lư, nàng còn nuốt trôi cơm sao?

Trường Thiên thấy trong mắt nàng tràn đầy mờ mịch. Đôi mắt của nàng vốn động lòng người, thêm điều này lại càng điềm đạm đáng yêu, còn mơ hồ lộ ra hai phần bất lực cầu xin, hắn thấy vậy trong lòng không khỏi mềm lại, nhưng chợt nhớ tới mục đích của mình, nên lòng dạ cố gắng cứng cõi, giọng nói một lần nữa càng thêm êm dịu, dần dần dụ hoặc nói: “Như thế nào?”

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, mình vẫn không có cách đối với hắn, chỉ đành phải nhịn xuống cơn tức, khẽ gật đầu một cái.

Trường Thiên nhất thời cười nói: “Ngoan.” Tiện tay đem cái hộp nhét vào trên giường, tay phải biến chưởng như đao, bổ một cái lên nắp hộp.

Nàng nhìn thấy khóe miệng giật giật. Bản chất của người này vẫn dã man như cũ, thích nhất thủ đoạn lấy dữ dội chế dữ dội.

Cái hộp này không biết dùng cái vật liệu gì chế thành, nàng vừa mới cầm vào tay đã cảm thấy vô cùng cứng rắn, nhưng ở dưới chưởng của Trường Thiên thì giòn như bánh rán, “Ầm ầm” một chút đã rạn nứt. Bốn đầu Vu linh của bốn mặt hộp quả nhiên hóa thành khói đen bốc lên, biến thành kích cỡ quả cam, hét lên giận dữ  hướng Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn vọt tới. Trong đó một đầu, phần đuôi quẹt qua mâm đựng trái cây trên bàn, trái cây đang tươi ngon lập tức biến thành màu đen, héo rũ, rất nhanh giống như đã hủ hóa mấy tháng, tỏa ra  mùi thúi khó ngửi.

Hắn đem Ninh Tiểu Nhàn kéo ra phía sau mình, trong lòng bàn tay một luồng sáng vàng lóe lên, kéo dài ra, lại hóa ra hình tượng một đầu quái điểu  ba chân. Con chim này chỉ lớn cỡ lòng bài tay, nhưng sau khi thành hình kêu một tiếng Crec-eeee-eezz~!, nhưng chấn lỗ tai người ta o o. Hai cánh nó rung lên, trong nháy mắt liền chiến cùng bốn đầu Vu linh.

Ninh Tiểu Nhàn nhận ra, đây là Tam Túc Kim Ô. Nàng nhớ được niên đại mà Trường Thiên sống, đúng là có kim ô sống sờ sờ, vì vậy hắn huyễn hóa ra loại sinh vật Thuần Dương chí cương này, chống lại loại âm tà quỷ vực như Vu linh, vừa lúc khắc tinh.

Quả nhiên đầu kim ô thân hình tuy nhỏ, nhưng cực kỳ hung mãnh, móng vuốt vương ra cào, khói đen trên người Vu linh nếu bị nó đánh trúng, sẽ biến mất, không ngưng tụ lại. Bốn đầu Vu linh không thể kiên trì lâu ở dưới trảo của nó, ở trong kim quang trung bị đánh tan thành từng sợi khói đen, nhanh chóng tiêu tán vô hình.

Lúc này Trường Thiên mới mở nắp hộp, từ đó lấy ra một món đồ kích cỡ như quả đá cuội, cẩn thận xem xét.

Vừa nhìn một cái, sắc mặt của hắn lại ngưng trọng hiếm thấy.

“Vật này, rất quý trọng?” Dựa vào ánh mắt của hắn, sợ rằng món đồ này rất có giá trị. Nhưng hắn cũng phải giải thích nha, còn muốn làm phiền nàng mở miệng hỏi thăm sao?

“Dùng quý trọng để hình dung, sợ rằng sẽ giảm thấp giá trị của vật này.” Trường Thiên gằn từng chữ, “Đây là địa tốn Kim, hơn nữa nếu đề luyện tốt, trứng bên trong đá chính là địa tốn Kim!”

Nàng cả kinh môi đỏ khép mở mấy cái, không thể tin được vận may của mình: “Đây chính là Huyền Vũ, sơn hà trận Huyền Vũ  sở dụng......?” Nàng đờ đẫn từ trong tay Trường Thiên nhận lấy đá cuội, xuyên thấu qua lớp vỏ lạnh, tinh thạch trong suốt thấy chất lỏng ánh sáng màu vàng bị ngăn ở bên trong, thường xuyên có ánh sáng màu vàng hình ngôi sao chớp động, bề ngoài vô cùng tốt.

“Không sai, là đá mà Huyền Vũ tìm được từ trận thiên thạch oanh kích doanh địa man tộc Thổ Hợp, chính là địa tốn Kim. Tất nhiên không phải chỉ có khối này. Hơn nữa độ tinh khiết này được đề luyện hết sức hoàn mỹ, nếu là quặng thô của Địa Tốn Kim, thể tích chỉ sợ sẽ không nhỏ hơn Huyền Vũ.” Hắn trầm ngâm nói, “Nàng còn nhớ không, ta ở trong màn thiên địa thứ tư từ trong đầu nhện yêu Khỉ La lộ ra tình báo?”

Kỳ Thanh Sơn cách xa Vân Mộng Trạch hơn ba vạn dặm, hư hư thực thực phát hiện tung tích Địa Tốn kim. Từng chữ nàng đều nhớ được.

“Số lượng vật này tồn tại cực kỳ có hạn, ngay cả ta cũng không tận mắt thấy qua, nếu không phải từng nghe Huyền Vũ nói về đặc tính của Địa Tốn kim, sợ rằng hiện tại cũng không nhận ra được. Bảo vật quan trọng thế này, đương thời muốn tìm ra khối thứ ba, chỉ sợ không thể nào, vì vậy có lẽ năm đó đến cuối cùng Huyền Vũ cũng không có tìm được nó.” Hắn nhìn Địa Tốn Kim một cái, “Cất vào đi, vừa lúc nàng thiếu hai kiện tiện pháp khí cầm tay. Có lẽ dùng nó có thể rèn thành một bảo bối cũng chưa biết chừng.”

Lại không biết Địa Tốn kim làm sao bị Hồng Mông đường lấy được. Bảo vật bực này, người ta làm sao chịu buông tay? Nhưng Ninh Tiểu Nhàn cũng mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng. Giữa tiên phàm chênh lệch cách xa, vợ chồng Trương sinh mù mờ không biết, nhưng nàng thì biết rõ: nếu Hồng Mông đường thật sự muốn lùng bắt hai người phàm này, sao lại mất tới thời gian bảy năm chứ?

Nếu trọng bảo vào tay, không có đạo lý nàng lại không nhận? Lúc trước Ngôn tiên sinh nói muốn tặng nàng một cơ duyên mà người người hâm mộ, chẳng lẻ là chỉ cái này sao?

Trường Thiên thấy nàng mặt sáng lên, bộ dạng tham tiền cẩn thận đem Địa Tốn Kim cất kỹ, không khỏi buồn cười, lại thấy sắc mặt nàng đột nhiên nghiêm: “Tối nay chàng có chuyện gì mà đến đây?”

Đây là lợi dụng hắn xong đã bắt đầu tính sổ rồi?

Trường Thiên ho nhẹ một tiếng nói: “Ta vốn định tìm nàng tâm bình khí hòa đất nói một chút.”

Nàng nhất thời đem răng nghiến ken két. Lúc nàng ngâm suối nước nóng xông tới, hắn thật cảm thấy nàng sẽ “Tâm bình khí hòa” sao?

May là hắn rất nhanh nói tiếp: “...... mặt khác có món đồ quan trọng đưa cho nàng.” Từ trong lòng ngực móc ra món đồ, bị bao phủ ánh sáng xanh.

Mộc  tinh.

Nàng bỗng có chút ngượng ngùng. Ước nguyện ban đầu Trường Thiên theo nàng tiến vào Vân Mộng Trạch , chính là muốn thay nàng bắt lấy mộc tinh, sớm dẫn động Ất Mộc lực trên người ứng đối Thiên kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.