Edit: Doãn Kiệt 
Beta: Doãn Thiên 
May thay miệng Nguyễn Chanh đã không bị đại não khống chế, "Anh làm gì thế?" 
Ninh Quân không nói gì, dùng hành động một lần nữa chứng minh anh nhớ cô bao nhiêu. Lần thứ hai hôn môi, anh ôm lấy cô, vừa xa lạ lại quen thuộc, cảm giác như lúc nhỏ ăn trái cây lạnh, trong lòng ngọt ngào không thôi. 
Tuy rằng quan hệ của hai người phát triển rất nhanh nhưng Nguyễn Chanh không có nửa điểm mâu thuẫn. Chỉ là cô không biết, đàn ông càng lớn sẽ càng ngây thơ sao? Học bá cao ngạo lạnh lùng trước kia sao lại trở nên như vậy? Cô thở hổn hển, tim đập thình thịch: "Sao anh lại giống Yami vậy, thích liếm người thế!" 
Ninh Quân không xấu hổ chút nào, trong mắt ngập tràn hạnh phúc: "Yami thế nào rồi?" 
"Mấy năm nay em không ở trong nước, đều do ba mẹ em chăm sóc cả, nghe nói rất nghịch ngợm." 
"Đem Yami về đi." 
Nguyễn Chanh "ừ" một tiếng, rồi dần dần thiếp đi. 
Ninh Quân không buồn ngủ chút nào, nguyện vọng nhiều năm cuối cùng đã đạt được. Cô gái mình tâm tâm niệm niệm giờ đang nằm trong ngực mình, so với bất kỳ thời khắc nào đều vui sướng hơn cả. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, lồng ngực như được thứ gì đó lấp đầy. 
Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Chanh bị chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm di động ở đầu giường, "Alo..." 
Tiểu Doãn: "Cici, chị tỉnh chưa?" 
"Tỉnh rồi, hôm nay không cần đón chị đâu, lát nữa chị sẽ qua." 
Tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-tien-sinh-da-lau-khong-gap/1961398/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.