Lúc lâm triều, thái giám bên cạnh Hoàng đế bước lên truyền lời, “Thân thể của bệ hạ không được khỏe, mọi việc triều chính đều sẽ do Phó đại nhân chủ trì.” 
Phó Đông Ly vẫn giống như mọi ngày. Khi thảo luận chính sự ở trên điện, hắn mặc quan phục màu tím, dáng vẻ lười nhác, ngồi dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn. Vừa nghe mấy đại thần báo cáo về những sự việc xảy ra các tỉnh các huyện, hắn vừa nhấp vài ngụm trà mới pha. Từ thần thái đến cử chỉ của hắn đều tỏa ra một loại khí chất cao quý, vẻ ngoài lại được trời cao ưu đãi, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được. 
Đối mặt với những bản tấu của các đại thần, tuy rằng ngoài mặt, Phó Đông Ly có vẻ như không hề để ý, nhưng điều đó lại có nghĩa là hắn đồng ý với những bản tấu ấy. 
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi chợt chắp tay, hướng về phía trước, nở nụ cười, nói một cách khiêm tốn, “Đại nhân, đê ở huyện Vĩnh An bị nước lũ làm cho xói lở, khiến cho dân chúng khổ sở mà không sao kể xiết, trong lòng hạ quan vô cùng lo lắng. Xin đại nhân ân chuẩn để hạ quan mang lương thực và ngân khố cứu tế đến nơi bị nạn, nhanh chóng giải quyết sự việc khẩn cấp này.” 
Khóe mắt của Phó Đông Ly đảo qua một cái. Hắn nhìn nam tử kia bằng cái nhìn tựa tiếu phi tiếu*, “Vậy thì theo ý của Liễu Thị lang, Hộ bộ nên phát chẩn bao nhiêu tiền?” 
*Cười mà như không cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-than-vo-luong/2148338/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.