Gần đây, Thái tử rất hay bám người. Vì Tô Mặc Nhu giảng bài thú vị hơn Thái phó, do đó, chỉ cần có thời gian, nó đều chạy đến Minh Nguyệt cung để nghe hoàng tỷ kể chuyện xưa. 
Đối với người đệ đệ luôn thích hỏi mình những câu hỏi vì sao, Tô Mặc Nhu rất mực yêu thương, hầu như là chiều theo ý nó. 
Nàng không hy vọng đứa nhỏ này trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, nếu không thể lấy được địa vị tôn quý kia, ít nhất nó cũng có đủ trí tuệ để tự bảo vệ mình. 
“Hoàng tỷ, như tỷ đã nói về vị Câu Tiễn kia, có thật là hắn đã âm thầm phục quốc thành công, đánh bại Ngô vương Phù Sai ư?” 
Tô Cận Hiên chớp mắt, có vẻ hứng thú với câu chuyện xưa này. 
Tô Mặc Nhu véo nhẹ đôi má phúng phính của nó, gật đầu, “Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng, người thắng cuộc phải là người biết nằm gai nếm mật. Câu Tiễn có thể thành công là vì hắn kiên nhẫn, giỏi chịu đựng hơn người bình thường rất nhiều, chẳng sợ việc nhất thời không như ý muốn, nhưng tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng.” 
“Nhưng những gì hoàng tỷ dạy ta, Thái phó đều chưa từng kể cho ta biết.” 
“Ta nghĩ là Thái phó thấy đệ còn nhỏ, muốn đợi đệ lớn lên một chút rồi mới giảng cho đệ nghe.” 
Nàng không muốn đứa nhỏ này sớm nhận biết được hiện thực tàn quốc của việc tranh giành quyền lực, chỉ hy vọng nó có thể lớn lên trong sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-than-vo-luong/2148329/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.