Nàng ngẩn mặt ra, từ từ buông tay áo hắn, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Có lẽ là mạo hiểm, nhưng cuối cùng ta vẫn phải vì mình và đệ đệ mà mưu cầu một con đường sống.” 
Im lặng một lát, nàng nói tiếp: 
“Đây là cách duy nhất.” 
“Có lẽ ngài vẫn cảm thấy suy nghĩ của ta quá ngây thơ, nhưng Hiên đệ không phải là kẻ bất tài. Là phụ hoàng, là ngài đã không cho nó cơ hội! Ta muốn sống sót nhưng cũng muốn bảo vệ nó, đây chính là cách duy nhất.” 
“Không, nàng còn con đường thứ hai để chọn. So với việc đặt hy vọng vào đệ đệ ngây thơ thì không bằng đến cầu ta đâu. Chỉ cần có ta ở đây che chở cho nàng, tin rằng khắp Nam Lăng này không có kẻ nào không muốn sống đến mức có ý đồ với nàng! Về phần đệ đệ của nàng, so với việc đặt hy vọng vào nó, không bằng đến cầu ta.” Phó Đông Ly nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, ánh mắt trêu cợt dần trở nên nghiêm túc. 
“Chỉ cần có ta che chở, chắc chắn sẽ không có kẻ nào không muốn sống đến mức có ý đồ với nàng. Về phần đệ đệ kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ để nó bước lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng qua không phải bây giờ mà thôi.” 
“Rồi sau đó nó sẽ lại trở thành một Triết Khang đế khác ư?” 
“Hay là nàng cảm thấy ta tự mình cướp ngôi thì tốt hơn?” 
Tô Mặc Nhu giận đến mức khó kìm chế, nàng dùng sức muốn rút tay lại nhưng đã bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-than-vo-luong/2148323/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.