Lăng Tiêu và Chử Dịch Phong bốn mắt nhìn nhau trong lòng đều minh bạch. Thuận Thiên phủ nói bệnh trạng rõ ràng là giống mấy ngày trước Lăng Tiêu đã bị bệnh, bên ngoài tình hình bệnh dịch đã phát triển đến trình độ nhất định mới có thể kinh động đến phủ doãn, sợ là trước khi Lăng Tiêu sinh bệnh bên ngoài cũng đã có không ít người bị dịch bệnh rồi.
Lăng Tiêu cho Chử Dịch Phong một ánh mắt an tâm, nếu mình đã có thể khỏi hẳn thì đây cũng không phải đại dịch gì.
Lập tức có người bước ra khỏi hàng nói muốn chiêu cáo cả nước, nhắc nhở các quận huyện châu phủ đề cao cảnh giác, lại có người đưa ra muốn lập tức phái binh đem bần dân mắc ôn dịch bắt giữ đến một chỗ. Lăng Tiêu đang muốn mở miệng thì Ngụy Bác bước ra khỏi hàng nói: “Đã xảy ra đại sự như vậy thần cho rằng Thánh thượng nên chiếu cáo tội mình, làm yên ổn dân tâm.”
Lại là tên Ngụy Bác này! Lăng Tiêu hơi hơi nghiêng đầu dùng dư quang liếc mắt nhìn hắn, lần trước chuyện tiếp hồi tiểu Hoàng tử chính là cái tên muốn tìm chết này mở miệng cản trở, bị mình gõ vài lần vẫn không biết chuyện như vậy. Hạ chiếu cáo tội mình? Dựa vào cái gì? Ôn dịch là Chử Dịch Phong làm ra à?
Lăng Tiêu bước ra khỏi hàng, không nhanh không chậm, cất cao giọng nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng bệnh này không nhất định là ôn dịch.” Lăng Tiêu không đợi mọi người nghi ngờ mình trước giải thích nói: “Thần bất tài, ngày xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-than-lang-tieu/2695474/quyen-4-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.