*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tĩnh Quốc Công quốc Vi Tranh sai người chuẩn bị trà cụ, nhìn Lăng Tiêu một chút, lạnh nhạt nói: “Mới mấy tháng lại có thêm không ít anh khí, xem ra là đã được rèn luyện không tồi.”
“Vâng, nhờ có cữu cữu phái người cho con.” Lăng Tiêu cùng Vi Tranh đồng thời ngồi quỳ chân ở trên giường nhỏ, Lăng Tiêu nhìn Vi Tranh bày trà, cười nói: “Không biết Tần Long và những người kia sau này làm sao đây? Là đưa về nơi này của cữu cữu sao?”
Vi Tranh rót cho Lăng Tiêu một chén trà nhỏ, Lăng Tiêu vội vàng đưa hai tay tiếp nhận, Vi Tranh trầm giọng nói: “Không cần, phái bọn họ cho con thì ta đã nói với bọn hắn rồi, sau này xem con là chủ tử, tuy nói không đánh trận nữa, nhưng chỗ của con cũng thiếu người, có thể dùng đi.”
Nói đến điểm quan trọng, Lăng Tiêu tinh tế thưởng thức trà, nhẹ giọng nói: “Vâng, trận chiến về sau càng khó đánh.”
Vi Tranh biết Lăng Tiêu đến đây là để ngả bài, buông xuống trà cụ, lạnh lùng nói: “Con muốn giúp Phong nhi tránh trữ.”
“Vâng.” Lăng Tiêu cúi đầu.
Vi Tranh buông xuống chung trà, trào phúng nói: “Con cho rằng như vậy là tốt cho y? Con hỏi qua ý của Phong nhi chưa? Y căn bản là không muốn làm Thái tử, làm Hoàng Đế, hay là nói những thứ này đều vì thỏa mãn dã tâm của bản thân con?”
Lăng Tiêu uống một hơi cạn sạch trà còn lại trong chén, nghiêm mặt nói: “Con xác thực không có hỏi qua ý của Hoàng tôn, hỏi y kết quả cũng không ngoài những thứ cữu cữu nghĩ, con không muốn y suy nghĩ nhiều, vì vậy vẫn gạt y.” Lăng Tiêu triệt để không biết xấu hổ nói tiếp: “Vì lẽ đó sau này nếu Hoàng tôn biết, vậy hẳn chính là do cữu cữu nói cho y, con cùng Hoàng tôn bỏ lỡ bao nhiêu năm mới có thể ở cùng nhau, kính xin cữu cữu có lòng từ bi không nên phá hoại nhân duyên.”
Người xem như là không đau ta cũng thuơng tiếc Chử Dịch Phong đi, Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu, ngược lại cháu trai bảo bối của người có bao nhiêu yêu ta người rõ ràng nhất không phải sao?
Vi Tranh suýt nữa bị Lăng Tiêu làm cho nghẹn, Lăng Tiêu giảm nhẹ âm thanh, giọng nói nhẹ nhàng và êm tai tiếp tục nói: “Cữu cữu ở trong quân không biết chuyện thâm cung, Tuệ Vương lòng dạ hẹp hòi, đã sớm không buông tha cho Hoàng tôn, bây giờ Hoàng tôn chiến thắng trở về, bất mãn chuyện chưa nhược quán liền phong Vương, các loại ban thưởng đều chiếu vào trong mắt Tuệ Vương, cữu cữu có thể bảo đảm Tuệ Vương dung nạp được Hoàng tôn sao?”
“Con xem thường việc dùng ám chiêu với Tuệ Vương, đều là chuyện không ra gì, nên mới nói chuyện này cho cữu cữu. Bây giờ Hoàng tôn danh vọng dần cao, cữu cữu có thể bảo đảm Tuệ Vương sau khi thượng vị có thể đối xử tử tế Hoàng tôn sao?”
( lễ nhược quán: là một lễ tổ chức khi các con trai trong hoàng tộc vừa tròn 18 tuổi, cũng như lễ đánh đấu sự trưởng thành)
Vi Tranh yên lặng trong chốc lát, nói: “Ta sẽ bảo vệ Phong nhi, chắc chắn sẽ không để y chịu thiệt.”
“Kính xin cữu cữu tha thứ con nói thẳng. Cữu cữu lớn hơn Hoàng tôn hai mươi tuổi, tuy anh tài ngút trời sợ cũng không thể tính trước chuyện về sau.” Lăng Tiêu vẻ mặt như thường: “Nhưng con muốn cùng Hoàng tôn làm bạn một đời, nên muốn suy nghĩ nhiều một chút.”
Lăng Tiêu biết những năm này Chử Dịch Phong vẫn bình an ở trước mặt Thái tử cũng là nhờ có Vi Tranh dạy bảo, người là thật lòng đối tốt với Chử Dịch Phong. Nhưng bây giờ việc đã thay đổi, cho dù không ra mặt cũng tránh không thoát, Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Ngày sau Thái tử đăng Đại Bảo, chuyện lập trữ một khi nhấc lên nghị trình, phỏng chừng chuyện Tuệ Vương làm đầu tiên chính là giết Hoàng tôn. Hoàng tôn coi như không tranh không cướp, sợ là Tuệ Vương cũng không rộng lượng mà bao dung một huynh đệ có công trong triều.”
Hắn còn không muốn Chử Dịch Phong làm Hoàng Đế đây! Nếu không phải vì bảo mệnh ai muốn ngồi vị trí kia. Mà cái tên ngốc kia, làm Hoàng Đế thì những chuyện lớn nhỏ trong triều không phải là do mình bận tâm sao? Cữu cữu của mình còn không tin mình không có tư tâm, huống hồ người khác? Mũ nịnh thần trên đầu chắc chắn trốn không thoát, chuyện này dù bị liên lụy hay không có kết quả tốt hắn cũng phải làm, có điều tất cả là vì Chử Dịch Phong thôi.
“Đợi đến khi đó chết không minh bạch, không bằng tiên phát chế nhân.” Lăng Tiêu khom người lại: “Kính xin cữu cữu trợ giúp. “
Vi Tranh bình tĩnh nhìn Lăng Tiêu, trong những đứa cháu bên ngoại của ông, ông nhìn không thấu nhất chính là Lăng Tiêu. Đầu tiên là dấu tài, dùng hết thủ đoạn đạt được ân sủng của Thánh Thượng cùng Đông Cung, sau đó lại không đi ôm chân Chử Dịch Cẩn, ngược lại đột nhiên không quan tâm đến bất cứ việc gì, bán mạng vì Chử Dịch Phong.
Trước đây Vi Tranh luôn cảm thấy Lăng Tiêu dối trá không thể tả, vừa khéo lại là người Vi Tranh không thích nhất. Nhưng dáng vẻ hiện tại lại tất cả đều là vì Chử Dịch Phong, thật là làm người hoài nghi, hồi lâu mới nói: “Con nói… con muốn cùng Phong nhi làm bạn một đời? Phong nhi vì con có thể không thú thê không có con thừa tự, con có thể sao?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Sống đời này có thể ở cạnh Hoàng tôn là đủ, cũng không cầu gì khác.”
“Vậy thì nhớ kỹ lời con nói, chuyện trong triều… Ta là cữu cữu của con, cũng là cữu cữu của Phong nhi, đương nhiên sẽ không bạc đãi y.”
Đây chính là đáp ứng rồi, Lăng Tiêu gật đầu nở nụ cười, không chờ Vi Tranh tiễn khách đã tự mình cáo từ trước.
Hồi cung thì đã là giờ Dậu, thái giám Thính Phong Các đợi đã lâu cuối cùng cũng đợi được Lăng Tiêu, khom người nói: “Anh Vương phái người đến mời tiểu Hầu gia mấy lần, nói là bữa tối chờ tiểu Hầu gia cùng ăn.”
“Ừm, biết rồi.” Lăng Tiêu nói xong tiến vào phòng mình thay đổi y phục thường ngày liền đi tới Hải Đường viện.
Chử Dịch Phong đã sớm chờ, thấy Lăng Tiêu đến sai người đem cua đã nấu lên, cười nói: “Ngày hôm nay bên ngoài đưa tới mấy sọt cua, vì lão Tứ ăn cái này không được nên không đưa đến Thính Phong các, huynh đến ăn đi.”
* Đại áp giải – Cua Trung Quốc
Lăng Tiêu trong lòng một trận ấm áp, hôm nay bị lời lẽ vô tình của Vi Tranh làm tổn thương đến đây liền tiêu tan. Quản người khác nghĩ sao về hắn làm cái gì, Chử Dịch Phong một lòng một dạ đối với hắn là được rồi.
Không lâu lắm nội thị đem cua đã nấu chín đưa lên, Lăng Tiêu sai người lui ra, mình và Chử Dịch Phong ngồi cùng một chỗ nói chuyện ăn cơm.
“Hôm nay đi làm cái gì?” Chử Dịch Phong hỏi thăm. Lăng Tiêu chọn một con cua lớn tách yếm ra, đem gạch cua bỏ vào một cái đĩa nhỏ, sau đó bỏ thêm tương và gia vị đưa cho Chử Dịch Phong, nói: “Đệ không biết làm thì cũng đừng sờ chạm vào, đừng tiếp tục hoa chân múa tay.”
Nói xong cầm tiểu Kim chùy gõ cái cặp càng cua, cười nói: “Còn có thể làm gì, có điều là lại trở về nhà đem theo một ít thứ. Lăng Trĩ trước đó vài ngày lo lắng cho ta, sống rất lo lắng thấp thỏm không yên, ta cùng nàng nói chuyện một chút thôi.”
Lăng Tiêu tay khéo léo vừa nói chuyện vừa công phu gỡ thịt càng cua cho vào đĩa, bỏ vào một chút nước tương đưa cho Chử Dịch Phong: “Mau ăn, ăn nguội sẽ bị tiêu chảy.” Chử Dịch Phong được Lăng Tiêu chăm sóc trong lòng ấm vù vù, vừa ăn vừa một bên hàm hồ nói: “Huynh cũng mau ăn…”
Lăng Tiêu nở nụ cười cũng ăn, Chử Dịch Phong đem rượu hoa quế đã hâm nóng rót ra, cười nói: “Uống đi, rượu này nhẹ không say đâu, rất thơm.” Nói xong lại cười nói tiếp: “Hiện tại còn chưa thuận tiện, cái gì cũng đều theo phân lệ đem đến, cua cho dù ngon cũng chỉ cho được chừng này, đợi được xuất cung, mỗi ngày huynh thích ăn cái gì chúng ta liền ăn cái đó, ban ngày uống rượu cũng được.”
Lăng Tiêu không nhịn được cười: “Cùng đệ xuất cung chính là vì có thể tùy tiện ăn uống, muốn được khỏe mạnh thì phải ăn uống sinh hoạt theo lệ, nếu mỗi ngày đệ thích gì ăn nấy, không ngoài một năm sẽ sinh bệnh.” Chử Dịch Phong hàm hàm nở nụ cười: “Những việc này vẫn là nghe theo huynh đi.”
Hai người như là ở phu thê ở chung nhiều năm, không có lời ngon tiếng ngọt, đàm luận đều là việc nhà, không có lời nói cảm thiên động địa biển cạn đá mòn, nhưng như là rượu hoa quế này vậy, uống vào miệng ôn hòa, dư vị lâu dài, hương thơm kéo dài không tiêu tan.
Nhân nói đến Lăng Trĩ, Chử Dịch Phong suy nghĩ một chút nói: “Ta nhớ tới biểu muội là sẽ gả cho Nhị công tử của Giang Nam Thi gia Thi đại nhân chứ? Thi Trà Thành người này ta nghe nói qua, là nhân vật văn chương vô cùng tốt, xem ra là nơi nương tựa rất tốt?”
“Đúng vậy.” Lăng Tiêu dùng ngón tay lau nước tương nơi khóe miệng của Chử Dịch Phong, sau đó tiện tay lau ở trên khăn, nói tiếp: ” Đã xem ngày cưới luôn rồi, định ra sang năm vào ngày mùng 8 tháng 8, đến đó thời điểm thi hội thi điện đều qua, Thi Trà Thành cũng có thể an tâm cử hành hôn lễ.”
Chử Dịch Phong gật gù, lại là người có ăn học, Chử Dịch Phong tự biết không thể so với người ta, nhưng vẫn khâm phục nói: “Huynh đã khen hắn như vậy chắc hẳn hắn phải là người có tài, sang năm tất nhiên là phải đỗ đạt.” Nói xong cười cười lại hỏi: “Ta nhớ tới huynh còn có một muội muội con dòng thứ, gọi… Lăng Y đúng không? Trước đây cũng đã gặp, nàng định gã vào một nhà nào chưa? Sao không nghe nói vậy.”
“Lăng Y sao…” Lăng Tiêu trong lòng cười lạnh, không muốn cùng Chử Dịch Phong nói những chuyện xấu xa của nàng để y phiền lòng, chỉ nói: “Lăng Y năm nay thân thể không được khỏe, người xem tướng nói nàng năm nay mệnh số không rất xấu không hợp nghị thân, việc hôn nhân đến sang năm lại định.”
Lăng Tiêu nói cái gì chính là cái đó, Chử Dịch Phong gật gù, lại không muốn hỏi nữa, cái gì muốn nói Lăng Tiêu sẽ nói cho y thôi. Hai người chậm rãi ăn cơm uống rượu, sau đó Lăng Tiêu liền trực tiếp nghỉ ở Hải Đường viện.
—–
Thọ Khang Hầu phủ trong Trầm Hương Tạ, Hạ Lan ra lệnh cho tiểu nha đầu để bát thuốc xuống bàn, bưng bát thuốc đến gần giường, nhẹ giọng nói: “Thuốc sắc được rồi, ngồi lên uống một hớp đi.”
Lăng Y đem mặt nghiêng đi làm như không nghe thấy, Hạ Lan thở dài, ra lệnh nha đầu cùng nhủ mẫu trong phòng đi xuống hết, thấp giọng nói: “Đại tiểu thư của ta a, cũng đã nửa năm trôi qua, con còn muốn ra sao đây? Con làm như vậy, con gái khuê các có mấy năm thanh xuân đâu sao có thể làm lỡ đây?”
Lăng Y nghe trong lòng càng khó chịu, bất đắc dĩ ngồi dậy uống một hớp, cau mày nói: “Thuốc này bên trong sao lại bỏ tham mảnh? Ngày mùa thu trong người con vốn là nóng không chịu được, còn liên tiếp cho con ăn cái này, ước gì là mong con chết sớm đây?”
Hạ Lan thở dài tức giận nói: “Ta cũng đã nói, nhưng đại phu nói con thân thể hư nhược, phải dựa vào ăn những thứ này để bổ dưỡng.”
“Bổ dưỡng cũng không nhất định chỉ dựa vào vài phá tham! Cô tổ mẫu không phải mỗi ngày đưa tổ yến đến đây sao?”
Lăng Y đứng dậy kéo lên búi tóc: “Chỉ cần nấu tổ yến đền bù là được, sau này những thứ đồ nóng nhiệt, thuốc cũng không cần.”
Hạ Lan nghe vậy cười khổ: “Tổ yến không phải mỗi ngày ở buổi sáng đều nấu ăn sao? Tổ yến này quý giá như vậy, còn thừa bao nhiêu.”
“Cũng chỉ có những bao nhiêu đó?” Lăng Y quay mặt lại, trong lòng càng nổi giận: “Không nói hiện tại, Lăng Trĩ xưa nay mỗi ngày sớm muộn cũng đều ăn một chung cháo tổ yến, sao con đến chỗ này cái gì cũng không có?”
Hạ Lan sắc mặt lập tức liền thay đổi, tức giận nói: “Có việc này sao? Ta cũng không biết, nguyên lai những nhủ mẫu kia càng là không xem ta ra gì. Người đâu mau đến đây!”
Hạ Lan sai người đem nhủ mẫu quản phân lệ đồ ăn của Lăng Y gọi tới, ngay trước mặt mạnh mẽ gắt một câu: “Mắt lão bị mù rồi à. Ngươi xem thường ta không biết liền dám lừa gạt, Đại tiểu thư phân lệ ngươi cũng dám cắt xén, không sợ ta trở về nói với lão gia đánh gãy chân ngươi!”
Nhủ mẫu kia nhất thời bị mắng bối rối, hỏi ra mới biết vì là chuyện phân lệ tổ yến mỗi ngày, nhủ mẫu khóc ròng nói: “Thực sự không biết bà cô nghe ai nói, các tiểu thư mỗi ngày đồ ăn phân lệ đều được phân chia như vậy, kim ti yến trản này là quý giá bao nhiêu, bên ngoài trong cửa hàng cũng chỉ có thể mua Bạch Yến trản, trong phân lệ nào có cái này? Hay là bởi vì Đại tiểu thư nửa năm này thân thể không tốt đại cô thái thái mới cho nhiều thêm, nói là vì cho Đại tiểu thư chữa bệnh mới thêm mỗi ngày hai lạng tổ yến, Nhị tiểu thư cũng không có. Bà cô từ nơi nào nghe chuyện phiếm như vậy, có thể nói oan giết chết ta…”
Nhủ mẫu kia vừa nói vừa khóc nháo lên, lăn trên đất nói cái gì cũng kéo không đứng lên được. Lăng Y vốn là thiếu kiên nhẫn, chỉ lớn tiếng hô gọi người đến đánh nhủ mẫu này, Hạ Lan tức giận cũng ra lệnh đánh. Chính lúc này thì Thi phu nhân đi tới.
Thi phu nhân vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Lan và một nhủ mẫu cùng nhau giằng co, quần áo cùng búi tóc cũng bị nhăn nhó rối bù, bên cạnh Lăng Y quần áo xốc xếch tóc tai bù xù đứng mắng. Thi phu nhân nhất thời liền không ngăn được tức giận, cả giận nói: “Đều im lặng hết cho ta. Như thế này thì ra dáng vẻ gì?”
Hạ Lan vừa thấy Thi phu nhân vội vã chỉnh quần áo tóc tai lại, Thi phu nhân nhìn cũng không muốn nhìn nàng. Đã lớn thế rồi không làm gương cho con trẻ. Cho nàng làm Di nương thì thế nào? Hành sử như thế làm sao cho người ta tôn trọng.
Thi phu nhân trực tiếp đi vào nhìn vẻ mặt Lăng Y, xoay người nói: “Lại là vì cái gì mà làm ra bộ dáng như vậy?”
Hạ Lan vội vã muốn giải thích, nhưng nhủ mẫu kia vô duyên vô cớ bị Hạ Lan làm nhục một trận nơi nào chịu phục, ỷ vào Thi phu nhân đem chuyện vừa rồi vừa kể vừa khóc, Hạ Lan ngăn cản không kịp, bận bịu giải thích: “Cô thái thái, con không biết… Thực sự là con đau lòng Đại tiểu thư…”
“Ngươi đau lòng con ngươi, còn ta liền không đau sao?” Thi phu nhân lạnh lùng nói: “Nhân lúc nha đầu kia bệnh ta sai người cho nó thêm tổ yến, thứ này không phải ngày nào cũng được ăn, chỉ là vì nó bệnh nhiều ta thương tiếc nó, qua miệng của ngươi thành ta cưng Trĩ nha đầu giảm phân lệ của Y nha đầu?”
Hạ Lan sợ đến mặt trắng, Thi phu nhân lạnh lùng nói: ” Thật ra phân lệ tổ yến bên trong mỗi ngày xác thực chỉ có Lăng Y có, Trĩ nha đầu… Ngươi chỉ biết là Trĩ nha đầu mỗi ngày sớm muộn ăn tổ yến, cũng không biết tất cả đều là ca ca của nó dùng phân lệ bạc của mình mà mua được. Ngươi nếu đỏ mắt, vậy cũng để Đại thiếu gia dùng tiền đi mua cho ngươi. Coi như ta khuyên bảo thêm nhiều lời một chữ đi!”
Hạ Lan vừa nghe là Lăng Tiêu mua được lại không dám nhiều lời, Thi phu nhân nổi giận nói: “Ngươi không nhìn được mọi vật dụng trong nhà là ai mua đến sao, tiền bạc trong nhà có hạn vậy tiền ở nơi nào mua đến? Còn không phải lấy của Lăng Tiêu! Hắn mỗi khi trở về đều đem đồ dùng vật dụng về cho. Lăng Trĩ mỗi ngày ăn một chút còn lại toàn hiếu kính cho ta, ta liền toàn bộ xung công phân cho Lăng Y, ngươi không biết cảm ơn còn dám hồ ngôn loạn ngữ!”
Hạ Lan với Lăng Y quả thực không biết, hiện tại giận dữ và xấu hổ không ngớt, chỉ là cúi đầu chậm chập không nói. Thi phu nhân thấy mình có ý tốt lại bị Hạ Lan cùng Lăng Y ở sau lưng nói thành như vậy, nếu không phải hôm nay chính mình ngẫu nhiên nghe thấy nói rõ ràng, vậy khi chuyện này truyền đi còn không biết sẽ như thế nào, chắc mọi người sẽ nghĩ nói mình bất công đây!
Càng nghĩ càng giận, Thi phu nhân bởi vì gần đây thấy Lăng Y nhiều bệnh, trước đây đối với nàng bất mãn tới mấy bây giờ phần nhiều cũng trìu mến một chút. Ngày hôm nay bị nháo thành trò này, nên đem những yêu thương giành cho nàng trong những ngày qua dẹp bỏ hết, cũng không giống như ngày xưa bình thường hỏi kỹ Lăng Y ăn uống như thế nào, kêu Lý ma ma đỡ mình đi về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]