Nhạc cụ đàn ba dây cũng giống như tên gọi của nó vậy, thân đàn thì giống đàn nhị, nhưng lại có ba dây. Lúc đánh đàn thì không dùng cần kéo đàn mà dùng miếng cao su hoặc là đeo giáp sắt bảo vệ. Người đương thời viết nhạc có tư thế hào hùng. Nói nó là nhạc cụ dây, chi bằng gọi là nhạc cụ gõ còn đúng hơn.
Nhưng người thanh niên trẻ tuổi kia cứ đàn lại ngừng, không thấy không khí chiến tranh loạn lạc, mà ngược lại, mang ý buồn bã thê lương. Thi thoảng Ninh Phi liếc mắt sang nhìn, dần dần cảm thấy đây đúng là sự khắc họa của câu "Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể".
Hai vị khách cô độc trầm ngâm không lên tiếng, bất chợt chiếc chăn che ngoài cửa bị vén lên, theo sau là một đám tuần sai kinh thanh quần áo đỏ thẫm. Ninh Phi bị gió lạnh phả mạnh vào mặt làm nàng khó thở, đành che miệng ho. Người thanh niên bên cửa kia cũng ngẩng đầu nhìn người đi vào.
Mấy tên tuần sai đúng là một tốp được bố trí tìm người trong vòng một trăm mét ngoài kinh thành, vì trời đã tối nên muốn tìm tạm một nơi ấm áp để nghỉ. Nhìn thấy khuôn mặt của ngươi trẻ tuổi kia, tên đi đầu đứng sững lại, nhìn kĩ hắn một cách nghi hoặc.
"Này, sao thế?" Một tên tuần sai sau lưng hắn hỏi.
"Ngươi xem...... Giống...... Hắc Kỳ trại......"
Ninh Phi cách xa đó nên không nghe được hết. Bảy tám tên tuần sai vây quanh người thanh niên, tên nào tên nấy cũng đầy vẻ vừa lo lắng vừa hưng phấn bừng bừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-phi/174113/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.