Trước khi Từ Xán rời phủ còn nhớ mãi dáng vẻ đó của nàng, thật đáng yêu. Mấy tên binh lính bên cạnh buôn chuyện mãi, chuyển sang chủ đề nghệ thuật dạy vợ. Một tên hỏi: "Ta thấy có một chuyện rất kì lạ. Người thiếp thứ ba kia của ta, gần đây càng ngày càng thuận theo ý ta. Trước đây lúc mới vào cửa thì không như vậy. Các ngươi nói xem nữ nhân tự dưng dịu dàng hẳn là làm sao?" Một tên khác bật cười: "Ngươi nói thật đi, có phải sắp nạp thiếp thứ tư?" Người đó trả lời: "Nạp lâu rồi, bây giờ chuẩn bị nạp người thứ năm, vừa mới vừa mắt nữ nhi nhà họ Trương phố đông." "Thế chẳng phải là rõ rồi sao, nàng ta sợ thất sủng. Ngươi được lắm, nữ nhi nhà họ Trương phố đông thật là xinh đẹp trẻ trung..." Từ Xán nghe xong thì lắc đầu không ngừng, trong triều, ngay cả chuyện người ta nạp bao nhiêu thiếp cũng lấy ra khoe khoang, thật là bại hoại. Huống hồ thê thiếp không phải càng nhiều càng hay, thân thể nam nhân chỉ có một, bảo đao dùng mãi thì cũng sẽ cùn, cho nên bảo dưỡng sớm một chút thì mới là kế sách lâu dài. Giống như trong nhà hắn, một là Ngân Lâm công chúa, một là thanh mai trúc mã, vậy là đủ rồi, ba người ân ái hòa thuận vui vẻ, bọn chúng có nạp thêm bao nhiêu thiếp cũng không thể sánh với hắn. Lại nghe một tên nói: "Nam nhân như bảo kiếm, nữ nhân như vỏ kiếm. Bảo kiếm là để dùng, còn vỏ kiếm là để ngắm. Bảo kiếm chỉ cần một cái là đủ, nhưng vỏ kiếm có thể đổi nhiều hơn một, càng tỏa sáng càng tốt. Ngươi mua cho bọn họ nhiều lụa là gấm vóc, vòng vèo, trâm cài tóc... chung quy vẫn là vì để xứng với 'bảo kiếm' là ngươi mà thôi." Nói xong, một đám người đều thấy câu này thật là có lý, vì vậy vỗ tay cười to một hồi. Phủ doãn Hoài Trung và Ngự Thị Thừa là quan văn, Từ Xán là tướng quân kiêm cả quan văn lẫn võ, nghe mấy người thô thiển kia càng nói càng chẳng ra sao, đều thấy cực kì chán ngắt. Phủ doãn Hoài Trung xua tay, nói: "Hôm nay không tìm được gì, giải tán hết đi." Từ Xán nhớ lại lúc hắn mới rời phủ, thê tử nhỏ bé của hắn còn chủ động nói muốn giúp Ngân Lâm công chúa xử lý công việc trong phủ. Hắn vẫn chưa nói chuyện này với quản gia và mấy người quản lý sự vụ của phủ nữa. Giao thừa sắp đến nên có đủ thứ chuyện cần nữ chủ nhân quyết định. Ngân Lâm thì đang mang thai, không tiện đi lại nhiều, vì vậy nếu nàng có thể xử lý được thì quá tốt. Sau lần về quê này, cha mẹ cũng nói trước khi Giang Ngưng Phi vào kinh thì đều giúp hai người quản lý việc trong nhà, chắc là không vấn đề gì đâu. Hiện giờ Ngưng Phi muội muội đã gả cho hắn, từ nay về sau phải ở mãi trong Từ phủ, không thể để nàng thích làm gì thì làm như ở nông thôn được. Số của nữ nhân chính là phải vâng lời những gì trượng phu nàng bảo. Một khi đã bước chân vào phủ thì phải nhốt mình trong đó cả đời, trượng phu và con cái chính là chúa tể của nàng, vì vậy vẫn nên để Ngưng Phi muội muội hiểu rõ bổn phận của nàng ấy sớm một chút, ở chung với Ngân Lâm một cách hòa thuận mới được. Trong ngày này, Từ phủ đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ngân Lâm công chúa nghe nói Từ Xán ở chỗ Ninh Phi ngủ cả đêm, vội đến Phương Phi uyển, trên danh nghĩa là đi chúc mừng nhưng thực chất là tới trút giận. Ban ngày Ninh Phi vốn đang dưỡng bệnh, nhưng nhìn thấy nàng ta đi tới từ xa, liền chẳng màng lễ nghi gì nữa, đứng dậy bỏ chạy. Dù gì Từ Xán cũng không ở trong phủ, bọn người hầu đều bị đuổi ra ngoài, nàng giả vờ để ai xem chứ. Giang Ngưng Phi không hổ danh là nữ nhân lớn lên từ nông thôn, cơ thể rất nhanh nhẹn. Bản thân Ninh Phi lúc còn sống cũng là một người trèo đèo lội suối không kém nam nhi, dù đang đau đầu nhức óc nhưng vẫn leo trèo thuần thục lên mái nhà, tiếp đó bắt đầu tiết mục "Giỏi thì lên đây; Giỏi thì xuống đây!" với hai hầu gái già của công chúa. May mà tường viện đủ cao, nếu không thì bọn người hầu bị đuổi ra ngoài kia đều nhìn thấy hết. Chiêu trèo lên mái nhà này cũng chẳng có mặt mũi gì cả, lại cực kì có tác dụng. Hai hầu gái to lớn, nhưng bọn họ vào cung từ mười ba mười bốn tuổi, ở ngây trong đó ba bốn chục năm, chưa từng trèo tường, chưa từng leo cây. Tay chân vụng về muốn leo lên lôi Ninh Phi xuống, cuối cùng bị nàng đạp cho một cái ngã xuống đất, lăn long lóc như cái hồ lô. Ngân Lâm không xả được cơn tức, phẩy tay áo bỏ đi. Hai hầu gái ăn một vố đau kia cũng ỉu xìu, xịu mặt đi theo. Cao ma ma còn độc địa quay đầu lườm nguýt một cái. Ninh Phi về phòng, thấy Diệp Vân Thanh đang đứng cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn nàng. Miệng hắn có vẻ co giật, nàng nhún vai ra ý chẳng có chuyện gì cả, như chưa từng làm chuyện bẽ mặt nào, rồi leo lên giường nằm ngủ. Buổi chiều, người quản lý sự vụ trong phủ bắt đầu cầm sổ sách lục đục kéo đến, bàn bạc cùng Ninh Phi. Từ Xán đã dặn kĩ rằng những ngày này Ngân Lâm đang chờ sinh, việc trong phủ giao hết cho nhị phu nhân, sổ sách ra vào phải qua tay nàng. Kế hoạch của Ninh Phi đã bắt đầu, ngày rời phủ đã không còn xa nữa. Ninh Phi giở quyển sổ trong tay, có vài chỗ nhất định phải có chữ kí của chủ nhân Từ phủ, nàng chú ý đặc biệt vào những chỗ này. Mấy vị quản gia và quản lý sự vụ đứng một bên đợi nàng hỏi, theo như suy nghĩ của bọn họ thì vị nhị phu nhân này rất dễ lừa gạt, không giống Ngân Lâm tinh tường kia. Đám quản gia, quản lý sự vụ nghe Từ Xán nói sẽ giao nhị phu nhân quản lý thì đã thầm quyết định trong bụng. Mấy lão già tưởng nàng giống "Quan mới nhậm chức phải ra oai một chút" mà người ta hay nói, muốn tận lực làm tốt công việc để trượng phu vui lòng. Bọn họ đợi xem nàng ta bị bẽ mặt. Quả nhiên, sự ngu dốt của nhị phu nhân hiện ra rõ ràng, ngay cả lúc nào cần chữ kí của gia chủ cũng không biết, cứ hỏi đi hỏi lại, hỏi tái hỏi hồi. Ninh Phi hỏi cặn kẽ để hiểu rõ ràng, nàng đứng lên, phẩy tay áo: "Đưa ta đến kho kiểm tra quà cuối năm nhập vào mấy ngày nay." Quản lý kho do dự: "Cơ thể nhị phu nhân không khỏe, không cần phiền đến người đâu ạ." Ninh Phi nói: "Nhiều lời! Đưa ta đi xem." *** Danh tiếng của nghề luật sư rất xấu bởi vì phải nhúng tay vào không ít chuyện xấu xa như hãm hại, lừa đảo. Ninh Phi cũng có thể lấy làm ví dụ. Lúc đó tiền phí tố tụng của tòa án đã hạ đến rất thấp, một vụ tố tụng như ly hôn chỉ lấy 50 đồng (~150k). Luật sư ngồi cạnh nàng có một lần nhận được một vụ ly hôn cực kì đơn giản, cũng không cần phân chia tài sản, chỉ cần để tòa án phát thông báo mở phiên tòa, sau nửa năm phán quyết vắng mặt là xong. Nói theo lời của Ninh Phi thì không cần có đầu óc cũng làm được. Những chuyện đen tối đều nhận tiền phí thay mặt hai mươi ngàn đồng. Còn có một vụ khác, trong một án lớn có khoản tiền mấy trăm vạn gây tranh cãi. Dù có mở phiên tòa thì cái vụ này đơn giản đến mức đảm bảo phần thắng kiện, cứ thu trước tiền phí đại diện 10% đã rồi nói sau, chỉ lát sau mấy chục ngàn đồng đã ghi vào sổ sách. Ninh Phi luôn làm ngơ trước những việc này, trong lòng cũng không hoàn toàn trong sạch, nhưng mũi dùi của nàng rất chuẩn, chuyên chĩa vào những kẻ nàng ngứa mắt. Có một ông chủ thầu thường đảm nhận trang trí bên trong công trình kiến trúc, gia sản bạc tỷ, nhưng cũng không nên thiếu hơn ba mươi ngàn đồng tiền lương của công nhân hơn nửa năm không trả. Mấy chục công nhân xây dựng sắp Tết về quê lại không thể về tay không, chỉ đành tìm tới tòa án. Việc này được phân vào tay Ninh Phi, nàng đi một mình gặp gỡ một công nhân, bàn kín một vài lời. Nửa tháng sau, mấy công nhân nọ lấy được một quyển sổ sách hàng tháng có chữ kí của ông chủ, ở bên trong tìm thấy một trang giấy hạng mục trống, chữ kí của ông chủ ở cuối cùng, còn để trắng hơn một nửa. Bọn họ viết vào chỗ trống số tiền ông chủ nợ từng người một, tổng cộng là ba trăm ngàn đồng tiền lương. Sau đó khởi tố thành vụ án, còn xin giám định thật giả. Đối với trình tự trước sau của mực viết thì không có dụng cụ nào kiểm tra được. Vì thời gian ông chủ kí tên và thời gian của phần lương được công nhân viết thêm vào gần kề, trung tâm kiểm định không thể xác thực, nhưng trên ý kiến kiểm định vẫn kết luận rằng chữ kí của ông chủ đúng là chữ kí thật. Thế là một cái biên lai mới ra lò đã được trung tâm kiểm định pháp lý đóng nhãn độ đáng tin cực cao. Ông chủ vốn chỉ nợ có ba mươi ngàn tiền lương đau lòng khi bị trừ những ba trăm ngàn. Mấy chục người công nhân vui vẻ cầm tiền về ăn Tết, còn ông chủ keo kiệt bủn xỉn kia thì ngồi tức hộc máu. *** Ninh Phi ôm lấy một quyển sổ vào trong lòng. Ngày xưa chiêu này cứu được bao nhiêu người khốn khổ, giờ tới lượt nàng giúp chính mình. Mấy người quản lý sự vụ đưa nàng tới nhà kho vây quanh nàng như dàn sao quanh mặt trăng. Trên đường đi có mấy bông tuyết li ti rơi xuống, tên quản lý vội gọi người mang ô đến. Ninh Phi chuyển kiếp đến giờ thì đây là lần đầu nhận được sự đãi ngộ của phu nhân một phủ. Lựa ý hùa theo phu quân, được sự thừa nhận của phu quân, giúp phu quân quản lý công việc trong phủ, vì phu quân mà chăm lo cho những thê thiếp và con cái khác, đây chính là việc quan trọng nhất trong cuộc đời một người phụ nữ chăng? Giang Ngưng Phi yêu Từ Xán sâu sắc, cùng từng có một phần tĩnh nghĩa với hắn, bởi vì không làm được bốn việc trên mà dần dần bị lạnh nhạt rồi quên lãng. Hôm nay nàng chỉ khiến Từ Xán thoải mái một chút mà đã được đãi ngộ thế này. Thật đúng là cảm giác như cáo mượn oai hùm vậy. Chỉ là thấy bực mình trong người, muốn phàn nàn với người khác, vì sao Giang Ngưng Phi không thể tỏ ý muốn độc chiếm Từ Xán, vì sao Giang Ngưng Phi phải bị Ngân Lâm bắt nạt, bọn người hầu dựa vào đâu mà dám coi thường sự tồn tại của Giang Ngưng Phi? Nhưng mấy chuyện này đều không thể nói ra, ở phủ này, có lẽ là trong cả Hoài An quốc này, rộng nữa là khắp thiên hạ, sẽ không tìm được người để thổ lộ nỗi lòng nàng. Không nói được nửa câu ăn ý, Ninh Phi không biết cả cuộc đời này liệu có phải sẽ mang theo sự phẫn hận, không cam lòng này của Giang Ngưng Phi để lại cho nàng, xuống tận mồ hay không. Nàng vươn tay ra, hứng được một bông tiết đang rơi xuống mát lạnh như băng. "Nhị phu nhân?" Quản lý nhà kho đứng lại hỏi, hóa ra nàng đã dừng lại dưới gốc cây tùng nghỉ chân từ lúc nào. Ninh Phi buộc chặt mũ tránh tuyết, rồi nói: "Đi thôi." *** Công chúa mới tìm tới buổi sáng, hậm hực đi về, buổi chiều cũng không rảnh mà đến, vì vậy Ninh Phi rất thoải mái. Quản lý nhà kho đưa nàng đến trước cửa kho đang được khóa lại bởi hai thanh đồng lớn, gọi Từ lão đầu trông coi cửa kho đến, mỗi người một bên kéo ra, mở cửa. Từ lão đầu cầm một chiếc đèn lồng dẫn Ninh Phi vào. Quà cuối năm mà các phủ khác tặng tới đều chất đống ở gian ngoài cùng trong kho, Ninh Phi đứng cầm sổ sách ở một bên, nhìn quản lý nhà kho và Từ lão đầu kiểm kê các loại quà. Từ lão đầu đọc to tên tuổi: "Lý phủ Thanh Châu, một bộ ấm chén gốm sứ Thanh Hoàng." Ninh Phi vừa nhìn thấy trong rương, quả thật không vừa mắt, thấy giống như màu gốm đời Đường, màu sắc pha lẫn giữa vàng và xanh lá, long lanh như giọt lệ. Trước đây nàng từng tiếp nhận một vụ tranh cãi về hợp đồng mua bán đặt hàng gốm sứ, vì muốn kiếm được phí đại diện kếch xù, nàng đã phải khổ sở học hơn một tháng. Hiện giờ chỉ nhìn liền nhận ra cái bộ này đã được pha thêm chì vào, dùng lâu ngày sẽ bị trúng độc chì. Ninh Phi cau mày. Tên quản lý nhà kho đang cười thầm trong bụng rằng nàng không biết sự đời. Cũng không trách được hắn không biết, thời đại này chưa ai biết cái gì gọi là trúng độc chì, những biểu hiện bệnh trúng độc chì còn tưởng là bị tà ma nhập vào. Ninh Phi liếc thấy trên mặt của quản lý nhà kho có chút khác thường, nàng hỏi: "Bộ ấm chén này quý ở đâu?" "Màu sắc cao cấp, làm bởi thợ thủ công tinh xảo, xem ra là tác phẩm của nhà họ Dương ngoại thành. Giá thị trường là vô giá." Ninh Phi không cần nghĩ, nói luôn: "Sắp đến năm mới rồi, tặng tới chỗ đại phu nhân đi. Tướng quân trở về cũng toàn tới bên đó." Tên quản lý ngạc nhiên, chưa từng nghĩ Ninh Phi lại không giận dỗi gì Ngân Lâm công chúa kia. Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Thật ra nhị phu nhân giữ lại bộ chén này cũng được. Bên công chúa lâu nay luôn sử dụng tác phẩm thượng hạng của nhà họ Dương rồi. Bộ này rất quý, không phải xuất thân phú quý thì cũng không sờ vào được." "Chỗ công chúa cũng có rồi?" "Ấm có vòi đựng nhiều nước, ấm nhỏ pha trà, chén uống nước... đều là tác phẩm của nhà họ Dương. Công chúa thích màu sắc rực rỡ trên đó, nên trong cung cứ có là lại tặng đến phủ." Ninh Phi im lặng, nàng còn chưa kịp bỏ thời gian và sức lực để đi trả đũa công chúa, đây là ông trời muốn trừng trị Ngân Lâm. Thích thứ khác thì không thích, đây lại cứ đi thích mấy cái ấm chén này, đúng là tự tung tực tác đất trời không dung. Ngày trước, lúc Ninh Phi liều mạng học về kĩ thuật nung gốm sứ, có đọc trên mạng được tính liên quan giữa chì và màu men khi nung ở nhiệt độ thấp, tiện thể còn tra thêm về sự nguy hiểm khi trúng độc chì. Nghe nói vào thời Hy Lạp cổ đại, có một quốc gia thông mương, hoàn toàn đều dùng ống nước bằng chì, khiến tỉ lệ sinh giảm nặng, quái thai dị dạng tăng lên nhanh chóng, cuối cùng dẫn đến hậu quả mất nước diệt vong. Thưở nhỏ Ngân Lâm ăn sung mặc sướng, chắc không phải là dùng loại đồ dùng có hàm lượng kim loại nặng cao như vậy trong nhiều năm đâu... Ấm chén? Đúng là bi kịch... Từ lão đầu lại hô: "Thứ tiếp theo, hai hộp phấn trong cung ban thưởng theo lệ." Động tác ghi chép của Ninh Phi hơi dừng lại... Sao lại tiếp tục là thứ có chì vậy, sau đó nói: "Đều tặng đến viện của đại phu nhân đi." "Người không giữ lại gì sao?" "Đã là đồ trong cung thưởng cho đương nhiên phải để công chúa điện hạ dùng mới hợp lý." Người phụ nữ nào cũng thích đẹp, coi trọng làm đẹp. Ninh Phi chỉ coi trọng chỉ số thông minh của mình hơn. Biểu hiện đầu tiên của trúng độc chì chính là làm giảm trí tuệ. "Thứ tiếp theo, đồ gia vị Tây Vực do Trương phủ ở Nhữ Châu tặng, hai mươi loại tổng cộng mười cân." Ninh Phi dừng bút, nhìn theo hướng Từ lão đầu. Một cái rương đầy ắp, bên trong phân riêng thành nhiều ô vuông, đều được bọc bằng vải nhét vào từng ô. Có vài hộp đã mở ra. Có hồng hoa, có mạt dược, và có một đống mà nàng cũng chẳng biết là gì. Ninh Phi liếc mắt hỏi: "Trương phủ có giải thích gì không?" "Không, chỉ bảo là một số chất hỗ trợ tan máu tụ, giảm đau. Trương đại nhân đi sứ Tây Vực cũng thường dùng, thấy cơ thể khỏe mạnh hơn nên mới mang nhiều về." Ninh Phi cầm lên một ít nhấm nhấm rồi nuốt. Từ lão đầu thấy vẻ hứng khởi dạt dào của nàng, vả lại trước đó có thứ gì tốt nàng đều tặng tới viện công chúa cả rồi, lão ta không khỏi cảm thấy chán nản. Từ sau khi sinh non nàng cũng không khóc lóc kể lể gì, mọi người đang thấy lại nàng thay đổi rồi. Lúc này Từ lão đầu bèn sinh cảm giác thương hại, hỏi nàng: "Sao rồi, Giang nha đầu thích hả?" Trong phủ, ngoài những người hầu mới tới đều gọi nàng là nhị phu nhân thì mấy người có tuổi như lão làm vườn, gác cổng, đều có thói quen gọi nàng là Giang nha đầu, nghe rất giống Cường* nha đầu (*: cứng đầu, ương ngạnh),rất hợp tính cách ban đầu của Giang Ngưng Phi. Bộ dạng Ninh Phi hiện giờ vẫn là một cô gái mười bảy tuổi, mặt mày thanh tú đẹp đẽ, dường như không có mưu mô gì. Nếu không biết mâu thuẫn giữa nàng và Ngân Lâm thì một đám người làm việc nặng nhọc vẫn yêu quý nàng. Sau này trở thành không thích nàng bởi vì những lời đồn mà bọn a hoàn truyền tai nhau, làm người ta sinh ghét, bảo rằng Giang Ngưng Phi suốt ngày lải nhải muốn được gặp Từ Xán, lúc gặp lại khóc sướt mướt kể tội. Tuổi Giang Ngưng Phi còn nhỏ, lúc còn ở nông thôn được cha mẹ Từ Xán nuôi như con gái trong nhà. Trong khoảng thời gian ngắn biến từ con gái thành con dâu, lại là một thê tử bên phòng nhỏ, trong lòng thấy bất an cũng là bình thường. Bị Ngân Lâm công chúa bắt nạt rồi tìm tới Từ Xán cũng là bình thường, đáng tiếc, người bên ngoài không chịu đặt mình vào hoàn cảnh của nàng để mà hiểu cho. Ninh Phi mỉm cười, trả lời: "Mấy nguyên liệu này ta thấy rất mới mẻ, trước đây, dưới sự dạy bảo của Từ lão phu nhân thì ta cũng biết làm vài món, không biết mấy nguyên liệu này có thể làm ra mùi vị gì đây." Quản lý nhà kho đứng cạnh nói: "Mấy thứ này vốn là để phát xuống phòng bếp. Ngày trước cũng phát hai lần rồi, chắc phòng bếp vẫn chưa dùng hết." "... Phòng bếp đã dùng rồi?" "Tất nhiên là dùng rồi." "Đưa cho ai ăn?" "Vì nghe nói hoa màu hồng là bổ máu nên mỗi ngày công chúa đều ăn một ít. Mấy hôm nay cơ thể công chúa hình như không khỏe lắm, nghe đâu phòng bếp phải thêm nhiều hơn vào trong thức ăn. Mới đây Đinh sư phụ còn báo gấp với tiểu nhân, bây giờ thì may rồi, có quà cuối năm của Trương đại nhân vừa kịp lúc." Ninh Phi choáng váng, không nói được lời nào. "Lẽ nào... Thái y không có ý kiến gì sao?" Quản lý nhà kho đầy vẻ khó hiểu. Ninh Phi hỏi xong đã biết đáp án, phụ nữ có thai kiêng dùng hồng hoa là kiến thức bình thường ở thời đại nàng, ở Tống - Nguyên - Minh - Thanh hình như cũng là kiến thức bình thường, nhưng vào thời này thì hoàn toàn không phải. Hiện nay sự qua lại với Tây Vực còn ít, hồng hoa trở thành đồ quý tiến cống, chỉ sợ rằng người phụ nữ có thai nào cũng mong muốn có cơ hội lấy thân mình ra thử thuốc. Như bây giờ, Ngân Lâm kim chi ngọc diệp trở thành người đầu tiên ăn cua biển, người phụ nữ có thai đầu tên ăn hồng hoa. Nghĩ đến vị Ngân Lâm kia vì muốn củng cố địa vị của mình mà ra sức lấy lòng Từ Xán, sắp tới lúc sinh rồi còn phí sức suy tính mấy việc linh tinh, cái thai thì gần như không ổn hoàn toàn rồi. Trúng độc chì cộng thêm hồng hoa tăng tốc độ lưu thông máu... Đúng là ông trời muốn từng phạt đây mà. Nói thì nói vậy, Ninh Phi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích, ngày thường nàng không lấy tri thức hiện đại đi bắt nạt bọn người ác độc thời cổ, tất nhiên cũng không lấy tri thức này đi giúp bọn họ. Nhân nào quả nấy, Ngân Lâm độc ác tất bị quả báo, ông trời sẽ trừng trị nàng ta. Ninh Phi đang đứng ngẫm nghĩ bên chiếc rương, bên Ngân Lâm công chúa quả nhiên bắt đầu có chuyện không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]