Ninh Phi tỉnh lại lúc nửa đêm, cánh tay đang đau từng cơnnhưng đã đỡ hơn lúc mời đầu nhiều lắm rồi. Vết thương có cảm giác tê tê, có lẽlà do thuốc đắp ở đó. Nàng nhìn quanh, trong phòng không có người, chỉ thắp mộtngọn đèn dầu, ánh lửa nho nhỏ như hạt đậu. Cửa sổ mở hé, ánh sáng bé nhỏ kiađang lay động theo từng cơn gió nhẹ.
Giơ cánh tay lên, tay nàng được quấn nhiều vòng băng gạcnhưng vẫn có vệt máu thấm ra. Giờ nghĩ lại, lúc đó nàng quả là to gan, liềulĩnh. Cứ xông lên bừa như vậy thì có mấy cái mạng cũng không đủ. Vậy mà vẫn giữđược mạng, đó hoàn toàn là vì may mắn mà thôi. Nhưng lại nói, nếu lúc đầu nàngkhông đuổi theo, có lẽ sẽ không thể giữ chân được chúng cho tới khi Tô Hy Tuầnđến.
Tuy sự đau đớn từ vết thương đã giảm đi nhiều, nhưng nó vẫngây ảnh hưởng như trước. Sau khi tỉnh lại rất khó ngủ tiếp, Ninh Phi trơ mắtnhìn trần nhà, tự kiểm điểm lại sai lầm của mình.
Có tiếng bước chân rất khẽ ở ngoài cửa, sau đó dừng lại trướcphòng. Nếu không phải vì đêm khuya yên ắng thì nàng không thể nghe thấy được.Nàng nhìn ra cửa đầy tò mò, muộn thế này rồi không biết ai còn ở ngoài? Một lúcsau, cửa mở ra, Tô Hy Tuần đi vào.
Lúc hắn đi vào không nhìn sang bên này nên không hề biếtnàng đã tỉnh lại. Hắn đi về phía bàn trước, đặt những thứ đang ôm trong tay lênbàn, đều là giấy tờ bút mực, còn có một cuộn giấy da dê.
Ninh Phi nhìn hắn ngồi trước bàn một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-phi/1617012/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.