Chương trước
Chương sau
Ninh Phi đã quyết định thì sao có thể quay về chỉ vì một hai câu nói. Nàng tránh đám người đang đánh nhau hăng say kia, đoạt lấy một thanh đao trong tay của thi thể nằm trên đất, chặt đứt hai bên dây buộc ngựa với xe, dỡ càng xe xuống rồi xoay người nhảy lên ngựa.
Trên mặt đất la liệt đủ thùng hàng hóa của đoàn buôn, từ hành lý đến tay nải. Trường cung trong tay nàng khều lên một cái tay nải, nàng thầm nghĩ: Bên trong nó là gì cũng được, nếu có chút bạc vụn để xoay xở thì càng tốt.
Con ngựa to màu nâu nàng mới nhảy lên này tuy có sức lực dồi dào, nhưng lại bị cảnh tượng hiện tại dọa sợ khiếp từ lâu. Đột nhiên có người nhảy lên cưỡi nó nên nhất thời kích thích tính hoang dại đã bị áp chế. Nó nhảy chồm lên một cách thiếu kiên nhẫn, lắc mạnh đầu muốn thoát khỏi dây cương. Ninh Phi kẹp chặt lấy thân ngựa, đợi chân trước của nó chạm xuống đất thì giơ trường cung lên, dây cung chưa buộc giống như roi ngựa, đánh mạnh vào đùi ngựa.
Đinh Hiếu hô: “Ninh Phi, quay lại!”
Diệp Vân Thanh không hoài nghi gì nữa, huých Tô Hy Tuần một cái: “Tô nhị, đuổi theo đưa nàng về đi.”
Tô Hy Tuần nói: “Sao huynh không tự đi đi?”
Diệp Vân Thanh xuống ngựa, rút đao ra rồi nhìn Tô Hy Tuần, lắc đầu, cười khổ: “Tuy ta muốn đi nhưng ngựa đã mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi. Không thể đuổi kịp nàng.” Nói xong thì nhào vào cuộc chiến, giống như hổ đói xông về phía con mồi, vung đao mạnh mẽ dứt khoát vào mấy tên áp tải đang ngoan cố chống trả.
Tô Hy Tuần nhìn hướng Ninh Phi bỏ đi, lại nhìn những người bị thương ở gần chỗ Đinh Hiếu: “Trước mắt thì việc cứu chữa các huynh đệ của chúng ta quan trọng hơn…” Vừa nói đến đây lại nhớ tới chuyện Ninh Phi phi qua trạm gác xuống núi dễ như trở bàn tay thì không nói tiếp nữa. Quay đầu lại, phân phó những người đi theo hắn xuống núi: “Các ngươi ở đây chăm sóc cho họ, ta đi một lát sẽ về.” Nói xong liền thúc ngựa đi.
Ninh Phi đã đi được cả dặm thì bỗng nghe tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau. Con ngựa nàng cưỡi là ngựa thuần khoẻ nhất trong đoàn buôn. Cao lớn, khoẻ khoắn, còn hơn cả con ngựa đỏ thẫm của nàng. Nàng ngạc nhiên, quay lại nhìn quanh. Giữa những cành lá cây rậm rạp có một bóng người cưỡi ngựa đuổi theo đằng sau nàng. Ninh Phi lấy roi ra quất ngựa chạy nhanh, nhưng làm sao cũng không thoát khỏi tầm mắt của hắn.
Tô Hy Tuần đã nhìn thấy Ninh Phi, nhưng lại không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Lúc này, hắn ở phía sau nhìn về phía xa xa đằng trước mới thấy rõ dáng cưỡi ngựa của Ninh Phi. Cơ thể nàng vừa nhẹ vừa gầy, áp chặt vào lưng ngựa, khớp vô cùng. Cưỡi ngựa rất có kỹ thuật. Các gia tộc giàu có ở kinh thành Nhạc Thượng đều cho trẻ con đi học tiểu học. Một môn chính trong số đó chính là kỹ thuật chuyên môn cưỡi ngựa. Có người cả đời không biết phương pháp, không thể kết hợp với ngựa nên thi rớt rất nhiều.
Giây phút này Tô Hy Tuần ngẫm lại, cuối cùng mới hiểu ra sự khác biệt to lớn giữa Ninh Phi với những gì hắn nghĩ về nàng trước đây. Trong suy nghĩ của hắn thì người thiếp trong phủ tướng quân lẽ ra nên yếu đuối, lúc nào cũng cần người bảo vệ, hoàn toàn không giống như bây giờ, nàng ở xa xa đằng trước, hắn đuổi không kịp.
Con ngựa mà Diệp Vân Thanh cưỡi đã phải đi mấy ngày liền, quá mệt mỏi rồi. Ngựa này cũng là hắn đi từ trên núi xuống nên đã chịu biết bao vất vả.
Còn chưa đuổi được đến nơi thì tốc độ của nó đã dần chậm lại. Hắn hô lên: “Ngươi dừng lại, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Ninh Phi vừa nghe thấy giọng Tô Hy Tuần thì biết ngay người đang đuổi theo sau nàng là ai, lại càng không muốn dừng lại. Suy cho cùng thì nàng ở trên núi rất tốt, Đinh Hiếu lo liệu mọi việc trong nhà chu đáo, còn các huynh đệ trên sơn trại rất thân thiết với nàng. Nếu không có việc gì thì nàng cũng không muốn đi. Về nguyên nhân thì đến bảy tám mươi phần trăm là vì tên đàn ông tính tình tồi tệ kia. Cứ nghĩ đến nụ hôn khiến người khác run rẩy cả người nọ là Ninh Phi lại tức đến mức không nói nên lời. Tuyệt đối không thể tha thứ được. Gặp phải một tên như Từ Xán là đủ rồi, nàng không muốn cả đời bị nhốt trong lòng bàn tay của những tên đàn ông cặn bã.
Tô Hy Tuần thấy nàng không những không dừng lại mà còn phi ngựa nhanh hơn nữa, hắn nói: “Nếu ngươi không dừng lại thì đừng trách ta không khách sáo.”
Ninh Phi thầm nghĩ: “Hiện giờ hắn không đuổi kịp, lát nữa càng bị bỏ lại xa hơn, có muốn không khách sáo cũng chẳng được.” Nàng không quay đầu nhìn lại nữa, một lòng giục ngựa phi về phía trước.
Cứ như vậy sau vài phút, Ninh Phi cảm thấy được tiếng vó ngựa đã càng ngày càng xa, tự nhủ rằng đã tới nước này chắc Tô Hy Tuần đã bỏ cuộc rồi chứ?
Nàng thở phào một hơi, thả lòng người, ngồi dậy trên lưng ngựa. Nhưng lúc nàng quay đầu nhìn về phía sau thì kinh hoàng đến mức hít sâu vào một hơi. Trong nháy mắt đó không biết đó là cảm giác gì, vừa kinh ngạc vừa có chút hoảng loạn, mà sự lúng túng là nhiều nhất, cuối cùng chân tay đều run rẩy.
Hoá ra Tô Hy Tuần đã xuống ngựa. Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, chỉ nhấc chân mà đã bay xa hơn cả trượng. Bước sau nhảy vọt lên, xuyên qua từng lớp cây cối, không dính theo một cái lá nào. Không lâu sau thì vượt qua được ngựa của hắn, con ngựa hiền lành đó vẫn không ngừng bám sát phía sau.
Ninh Phi nhìn hắn càng đuổi càng tới gần, tất cả những gì nàng nghĩ bây giờ lại là một câu chuyện được kể trong “Thiên Long bát bộ”. Đó là chuyện trên đường đi về Đại Lý của Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh, gặp phải tên Vân Trung Hạc vô cùng hiểm ác. Vân Trung Hạc ngưỡng mộ vẻ đẹp của Mộc Uyển Thanh nên đuổi theo phía sau hai người. Dù Mộc Uyển Thanh có phi ngựa nhanh như bay, vẫn không thể thoát được. Chỉ thấy “Trên đường rộng có một người khẽ nhún chân, một thân trúc liền rủ xuống mềm mại.”
Tình hình hiện giờ, tuy nàng chưa nhập mình vào trong câu chuyện trong sách, nhưng ngoài sách lại gặp ngay tình huống tương tự. Chỉ là Tô Hy Tuần hoàn toàn không giống Vân Trung Hạc tới vì yêu thích sắc đẹp, cũng không phải “một thân trúc”, mà có chút giống…
Ninh Phi vừa không để ý thì bóng dáng của Tô Hy Tuần đã biến mất. Con ngựa đột nhiên nghiêng về một bên như bị đau vậy, hí vang một tiếng dài. Vì nàng tiện tay dắt nó đi nên trên con ngựa này không có đoạn vải để cố định thân mình, Ninh Phi bị nó hất mạnh lên. Nàng vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trong nháy mắt, nàng bị hất lên khoảng không cao hơn cả trượng. Cảm giác mất trọng lượng khiến con người ta hoa mắt chóng mặt, nàng thầm nghĩ lần này không chết chắc cũng bị thương nặng. Có lẽ gãy xương sống, sau này bị liệt. Nếu gãy xương cổ hoặc dập đầu chảy máu thì càng chết nhanh. Nhưng đáy lòng nàng vẫn mãnh liệt không cam lòng. Muốn được sống đã là bản năng rồi, mà đối với nàng bản năng này càng mạnh mẽ hơn. Chưa làm gì đã chết rồi, điều này nàng không thể chịu đựng nổi.
Khoảnh khắc đó dài như cả năm trời, nàng thấy con ngựa giống như đâm phải cái gì đó, đầu gối khuỵ xuống rồi cuộn mình về phía trước, bắn ra thật xa, trên đất vẫn còn vết tích của sự giãy dụa. Cảnh tượng trước mắt bị một vài cành lá che mất, nếu có thể túm được những vật cản này thì có lẽ nàng không cần phải chết quá thê thảm, mà có bị thương thì cũng không đến mức bị liệt chân.
Nàng đang định hành động, bỗng nhiên eo như bị thắt lại, giống như có thứ gì đó mềm mại quấn lấy nàng. Đó là một dây thắt lưng màu xanh den đang quấn chặt lấy eo nàng, Ninh Phi còn chưa biết đây là tình huống gì thì đã bị dải vải dày dặn nọ kéo mạnh về sau.
Khi lấy lại được tinh thần thì Ninh Phi đã ở trên một cây to, những cành lá rậm rạp che hết cảnh vật bên dưới.
Phía sau ấm áp, mềm mại.
Nàng lấy lại tinh thần, lồng ngực phập phồng mãnh liệt, đến giờ mới biết bản thân đã không thể trốn được nữa.
Hơi thở của Tô Hy Tuần phả vào tóc nàng, một cánh tay hắn vòng ra trước ôm lấy eo. Thắt lưng xanh đen rơi trên chạc cây. Tô Hy Tuần bình ổn hơi thở rồi nói: “Ở trên cây nguy hiểm, nếu nàng không muốn rơi xuống thì đừng động đậy.”
Đến hoàn cảnh này thì Ninh Phi biết mình không thoát nổi rồi. Tâm trạng lo lắng căng thẳng từ buổi trưa đến giờ mới được buông lơi, những nguy hiểm nàng vừa trải qua đến lúc này mới thể hiện trên người. Vừa nãy, lúc nàng bị hất bổng lên không trung, suy nghĩ làm sao để không bị rơi xuống đã đảo qua đảo lại mấy lần trong đầu, nhưng hiện giờ chắc chắn không rơi nữa rồi thì lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cơ thể hình như run lên, Ninh Phi thấy cảnh tượng trước mắt đều trở nên đen kịt, dường như ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá đều nhạt nhoà đi. Nàng thở phào một hơi, hơi nghiêng đầu, ngất bên vai Tô Hy Tuần.
Tô Hy Tuần cảm giác được đầu nàng dựa yên vào vai hắn, hắn hơi nhíu mày. Hắn xoay người nàng định đưa nàng xuống, lúc này mới biết người đã ngất. Hắn ngẩn ngơ ôm nàng, nhất thời không biết phải làm sao. Cuối cùng nhìn thấy đai lưng vẫn đang cầm trên tay, hết cách, lại thở dài. Một tay hắn ôm chặt Ninh Phi, hơi hơi xốc người lên. Thân thể trong cánh tay hắn vừa gầy vừa yếu, trong lòng bỗng có một cảm giác gì đó khó nói.
Hắn ôm chặt lấy người, hơi nghiêng ra ngoài cành cây rồi dần rơi xuống mặt đất. Cành lá sượt qua bên người đều được hắn lấy thân che hết. Những cành cây nhỏ chĩa ngang ra đều bị hắn bẻ gãy. Hắn nhẹ nhàng xoay một vòng giữa không trung, sau đó đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.
Ngựa đen đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu đứng bên.
Tô Hy Tuần lấy tấm thảm lông dày trên lưng ngựa, trải xuống đất, xong lại để Ninh Phi ngồi lên, dựa lưng vào gốc cây. Hắn hơi quỳ xuống bên cạnh, đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng. Tuy rất yếu nhưng không hề rối loạn. Hắn yên tâm một chút, lại nhìn thắt lưng xanh đen trong tay rồi thở dài tiếp một hơi. Đứng dậy, thắt chặt vào chiếc áo ngoài đang tung bay.
Không có thuốc phù hợp trong tay, mà mặt đất thì cực kỳ ẩm ướt, không thích hợp nán lại lâu. Hắn ôm lấy nàng, cưỡi con ngựa đen phi trở về.
Vất vả lắm Diệp Vân Thanh mới thấy Tô Hy Tuần đưa được người trở về. Từ xa đã nhìn thấy hắn cưỡi ngựa đen, trong lòng ôm một người, vì vậy Diệp Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chờ Tô Hy Tuần tới gần, vẻ mặt không tốt chút nào. Diệp Vân Thanh chạy tới, cầm lấy dây cương ngựa rồi hỏi: “Sao rồi?”
“Ngất rồi.” Tô Hy Tuần đáp, đưa Ninh Phi cho Diệp Vân Thanh rồi xuống ngựa. Hắn nhìn nàng một chút, dường như định làm gì đó nhưng cuối cùng chẳng nói thêm gì cả mà đi tới nơi các huynh đệ bị thương đang nghỉ ngơi.
Lúc này kết cuộc của cuộc chiến đã định. Người Tô Hy Tuần dẫn theo hợp sức với người của Ngưu Đại Tráng, vung đao lên chém, chế ngự một đoàn áp tải, lấy chiến lợi phẩm, đang hô hào mang lên núi. Mấy người áp tải này đều không thể thả, tính mạng có thể tha nhưng nhất định phải bị nhốt trên lưng chừng núi để làm nô bộc hơn hai tháng rồi mới thả.
Núi Nhạn Qua rất có danh tiếng về điểm này. Không giết tù binh, mà càng không thèm bắt những người áp tải để đòi tiền chuộc. Đòi tiền chuộc rất phiền phức, không nửa năm thì cũng một năm, mà còn dễ sinh thêm chuyện nữa, thế là từ rất lâu về trước, Tô Hy Tuần đã đề nghị thay tiền chuộc bằng cách làm nô bộc, để bọn họ làm mấy việc khuân vác như bê đá dời núi, vận chuyển hàng hoá. Đến khi được thả về quê hương, họ sẽ dốc sức thêm mắm thêm muối vào sự khủng bố của Hắc Kỳ trại.
Tô Hy Tuần vừa bôi thuốc cầm máu cho các huynh đệ bị thương vừa thất thần ở đâu đâu. Hắn nghĩ gì thì hắn cũng chẳng thể nói rõ nữa, có cả quá khứ, cũng có những chuyện gần đây mới xảy ra. Một mảng suy nghĩ hỗn loạn.
Ngưu Đại Tráng đứng sau lưng hắn không ngừng khen: “Nhị đương gia, huynh trị thương càng ngày càng nhanh!”
Tô Hy Tuần lấy lại tinh thần. Khi hắn như đang thả hồn ở cõi thần tiên đâu đâu thì tay giống như có suy nghĩ riêng vậy, vẫn băng bó những vết thương hắn đang chữa một cách ổn thoả, tốc độ và kỹ thuật còn nhanh hơn bình thường.
Hắn đứng dậy nhìn quanh rồi hỏi: “Diệp đại đâu?”
“Đi về núi trước rồi.” Ngưu Đại Tráng nói một cách ngạc nhiên: “Lão đại rõ ràng chạy theo huynh nói chuyện mà, không phải huynh không nghe thấy đấy chứ?”
Nghe thấy, nhưng vào tai này rồi lại ra tai kia.
Tô Hy Tuần đau đầu, im lặng vỗ trán. Hắn tự biết mình sơ suất, may mà không phải chuyện gì gấp gáp, nếu không thì đã làm chậm trễ công việc rồi. Hắn nhìn Ngưu Đại Tráng rồi hỏi: “Có nước không?”
“Hả?” Ngưu Đại Tráng hơi sửng sốt, sau đó vội đáp: “Có, có!” Đưa cho Tô Hy Tuần một túi nước.
Tô Hy Tuần nhận lấy, uống ùng ục mấy ngụm to. Nước suối mát lạnh làm hắn tỉnh táo trở lại, vẫn thấy chưa đã nên giơ túi lên cao, đổ hết nước lên đầu.
Nếu đang tham gia trận chiến cùng nhau thì Tô Hy Tuần không khác gì những huynh đệ còn lại. Vì vậy mọi người thấy hành động này của hắn thì không những không ngạc nhiên, mà còn bắt đầu reo hò cổ vũ, hào khí ngút trời.
Thế nhưng chỉ có Ngưu Đại Tráng nhìn ra hình như hắn có tâm sự gì đó nên hỏi: “Hôm nay Nhị đương gia thật kỳ lạ. Có chuyện gì không vui sao?”
“Ngươi mới lạ ấy! Bình thường có bao giờ quan tâm thế đâu?”
Ngưu Đại Tráng nói tiếp, câu sau chẳng ăn nhập gì với câu trước: “Huynh nắp cái nút nhẹ nhẹ thôi, nếu túi nước hỏng thì đệ ăn nói thế nào với Ninh muội muội đây.”
Tô Hy Tuần đang định đưa túi nước cho Ngưu Đại Tráng, nghe vậy thì hỏi: “Lại liên quan gì tới Ninh Phi?”
Ngưu Đại Tráng chỉ về phía con ngựa đỏ thẫm: “Đó là ngựa nàng ấy cưỡi xuống núi, túi nước trên người nó tất nhiên là của nàng.”
Tô Hy Tuần như bị sét đánh, cánh tay đang giơ ra bỗng nhiên buông thõng. Ngưu Đại Tráng còn chưa kịp cầm lấy, túi nước đã rơi bộp xuống đất.
***
Về đến núi đã là đêm khuya. Quanh nhà Đinh Hiếu nồng nặc mùi thuốc. Thi thoảng nghe thấy tiếng khóc của A Cương. Tô Hy Tuần buộc dây cương con ngựa đen vào thân cầy rồi đi vào. Cha A Cương đang nằm trên giường, vẫn bất tỉnh nhân sự nhưng ngực phập phồng, ít nhất vẫn chưa chết. Đinh Hiếu vội vội vàng vàng, không ngừng sai người bên ngoài đi xuống hầm hoặc vào phòng phơi khô tìm thuốc cho hắn.
Tô Hy Tuần đi tới bên giường, vỗ vỗ đầu A Cương: “Kiên cường một chút.”
A Cương ngẩng đầu lên, nhìn Tô Hy Tuần mà mắt ngấn lệ. Hắn hỏi nghẹn ngào: “Có phải cha đệ sẽ không cứu được đúng không?”
Tô Hy Tuần nói: “Nếu đệ muốn tiếp tục ở lại trong phòng thì đừng nói nữa, nếu nói gì ảnh hưởng tới việc của chúng ta thì ta sẽ đuổi đệ ra ngoài.”
A Cương nghe thế thì không dám nói nữa, chỉ nắm chặt góc áo của cha. Mắt mở to ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Đinh Hiếu nhìn Tô Hy Tuần một cách cảm kích. Hắn bận bịu lắm rồi, đến thời gian đi khuyên giải, an ủi A Cương cũng không có. Tô Hy Tuần vừa đến, chỉ bằng hai ba câu nói đã giải quyết xong chuyện hắn lo lắng.
Tô Hy Tuần nói: “Ngươi quá mềm yếu. Nếu gặp chuyện thế này thì nếu uy hiếp được thì cứ uy hiếp, không uy hiếp được thì dùng vũ lực đuổi đi.”
A Cương nghe hắn nói vậy, ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, từng giọt nước mắt to tròn lại trào ra.
Đinh Hiếu run cả người, chuyện độc ác như thế hắn không làm được, mà nói thế nào thì A Cương lo lắng cho cha nên mới khóc thảm thương tới vậy, không hề có ý làm phiền hắn, vậy hắn làm sao đuổi đi cho được.
Tô Hy Tuần cầm lấy kim châm từ tay hắn: “Ngươi pha thuốc giỏi hơn ta. Châm kim để ta, còn thuốc thang phiền ngươi.”
Đinh Hiếu vui mừng: “Vậy thì tốt quá.”
A Cương ngừng khóc, ngờ nghệch nhìn Tô Hy Tuần vén chăn ra rồi đỡ cha hắn ngồi dậy. Áo và quần dài của cha đều bị Đinh Hiếu cởi hết ra rồi, trên người bôi đầy thuốc nhằm trì hoãn nọc độc phát tác. Đinh Hiếu về muộn, độc của Kim Tuyến đại vương đã lan đến toàn thân, chữa trị vô cùng vất vả. Tô Hy Tuần trải đủ loại kim châm to nhỏ dài ngắn khác nhau ra, châm từng chiếc. Ấn xuống rồi xoay khẽ, nội lực thâm hậu đi vào huyệt đạo của cha A Cương qua đầu mũi kim.
Trời dần dần sáng. Đinh Hiếu đẩy Tô Hy Tuần ra khỏi cửa.
Bên trong truyền ra tiếng khóc của A Cương, đến giờ này, cuối cùng hắn đã có thể khóc nức nở một hồi.
Núi Nhạn Qua đứng sừng sững trong mây. Ánh mặt trời trên núi sáng trong. Vào lúc sáng sớm thế này, những ánh hồng trong tia sáng mặt trời chiếu rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt của con người. Tô Hy Tuần đứng trước nhà Đinh Hiếu, xoa xoa nơi giữa hai lông mày mà không nói một lời.
Đinh Hiếu đứng phía sau hắn: “Huynh mệt rồi, đi về trước đi. Nơi này đã có ta.”
Tô Hy Tuần đứng đó, có một số việc cần hỏi Đinh Hiếu nhưng không biết mở miệng kiểu gì. Cứ cảm giác chuyện này khiến người ta xấu hổ.
Đinh Hiếu đã đi rồi, Tô Hy Tuần quay người nhìn thấy hắn đi về phía phòng bếp. Không lâu sau thì cầm cái gáo bầu đến, bên trong đầy ắp nước suối trong veo: “Huynh mệt cả đêm rồi, còn chưa được uống ngụm nước nào.”
Tô Hy Tuần cầm lấy cái gáo, uống ừng ực như trâu, tốc độ quá nhanh, nhiều giọt nước tràn ra, men theo cằm hắn chảy xuống làm ướt cả quần áo.
Đinh Hiếu cười thoải mái: “Thật là đã bạc đãi huynh. Hôm qua phải đi cả một ngày đường, về còn phải tiêu hao nội lực như thế. Vậy mà một gáo nước cũng quên không đưa cho huynh.”
Tô Hy Tuần uống xong liền đưa chiếc gáo vào tay Đinh Hiếu, cố gắng hỏi: “Ngươi và… Ninh Phi có quan hệ gì?”
Đinh Hiếu chớp chớp mắt, khẽ “A!” lên một tiếng. Sau đó đáp lại hắn bằng giọng vô cùng ảo não: “Chắc không phải huynh nghe mấy lời đồn trên núi đó chứ. Trời ạ, lời đồn không đáng quan tâm. Ta vẫn luôn tin tưởng huynh.”
Tô Hy Tuần hỏi: “Nói vậy nghĩa là không có quan hệ gì?”
“Huynh tưởng là có quan hệ gì? Người ta là nhị phu nhân của Từ Xán… Cựu nhị phu nhân. Ta ở trong phủ lâu như vậy, nàng yêu thương Từ Xán thế nào ta đều biết. Tuy hiện giờ theo ta lên núi nhưng lúc nào cũng buồn bực không vui, chắc là vẫn nhớ đến nam nhân kia.”
Tô Hy Tuần nhíu mày, càng nghĩ càng thấy khó giải thích: “Ngươi nghĩ vậy sao?”
Đinh Hiếu xua tay liên hồi: “Ai da, Nhị đương gia đừng đùa ta nữa. Trước kia chẳng phải ta từng nói rõ lòng mình với các huynh rồi sao? Người trong lòng ta nhất định phải có thân thể cường tráng, có thể chịu được cuộc sống trèo đèo lội suối, có thể cùng ta leo núi tìm thuốc, có thể cùng ta báo hiếu cha mẹ. Tính tình Ninh Phi rất tốt, nhưng ta cảm thấy nàng tốt theo kiểu huynh đệ với nhau, huống hồ thân thể nàng như thế, ta muốn chăm sóc nàng cũng bất lực.
Tô Hy Tuần nói: “Cơ thể nàng phải điều dưỡng cho tốt mới được. Y thuật của ngươi quá qua loa. Thời gian này cứ để ở chỗ ta chăm sóc đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.