Sau khi Tô Hy Tuần kéo A Cương tới trốn sau thân cây, hắn vỗđộp mạnh vào sau gáy A Cương rồi nói: “Thằng oắt con này được lắm, nói dối càngngày càng lưu loát, học từ ai vậy hả?”
A Cương sờ sờ sau gáy, thì thầm: “Không phải là học từ huynhà?”
“Hôm nay sao nàng ta lại ra ngoài? Hôm qua còn nghe nói nàngkhông gây chuyện, không gây ầm ĩ, ngoan ngoãn lắm mà.”
“Ai biết được, trông thì giống như ra ngoài gánh nước, nhưngnhìn cái cơ thể mảnh khảnh đấy, không bị ngã sấp xuống mới lạ đó. Đệ nghĩ có lẽvì hôm nay nàng ấy phải đi ‘làm việc’.”
Tô Hy Tuần hoài nghi: “Không thể nào, nàng ta mới lên núi đượcvài ngày thì biết được gì chứ.”
“Cứ đi theo, đến lúc đó chẳng phải sẽ rõ cả sao.”
Từ sau khi lên núi, Tô Hy Tuần rất ít khi tự mình đi làm nhữngchuyện vụng trộm như thế này. Lúc hắn ở kinh thành Hoài Trung, chạy vào cung cấmăn trộm thuốc cũng trắng trợn đến mức làm ầm ĩ cả thành đều biết. Hiện giờkhông chỉ lén lén lút lút, mà người phải theo dõi lại là một nữ nhân nữa. Nhưnghắn không cảm thấy hổ thẹn trong lòng, mà ngược lại lại thấy rất phấn khích. Nhữngviệc như theo dõi thế này đối với hắn vô cùng dễ dàng. Nín thở, thả lòng thânmình, chân đi nhẹ nhàng, ẩn người, từng động tác hắn đều đứng đầu.
Ninh Phi đúng thật không để ý gì cả. Nếu như nàng biết saulưng đang có hai cái đuôi thì sẽ thấy oan uổng chết mất. Hôm nay đi ra ngoàikhông có suy nghĩ gian trá gì thật, chỉ là nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-phi/1616996/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.