Đối với việc Lâm Tiếu cất giữ một loạt súng quý hiếm như vậy Hứa Kiệt cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao cũng không phải là tinh phẩm hay đồ vật gì quý hiếm thuộc vào bảo vật quốc gia không thể tàng trữ, y một mặt chuyên tâm nghiên cứu, hoàn toàn bỏ quên Lâm Tiếu đang ở sau lưng, Lâm Tiếu cũng không quan tâm tới điều đó bởi vì hắn đang nhân cơ hội Hứa Kiệt tâm trạng thoải mái không đề phòng mà say mê ngắm nhìn y, trên khoé miệng y mang theo tia cười, hai mắt tỏa sáng, chăm chú săm soi những đồ vật kia, khuôn mặt kia mặc dù lạnh băng giống như kim loại nhưng thực sự là vô cùng xinh đẹp muốn chết.
Mỹ nhân quả nhiên vẫn là mỹ nhân, cho dù trên tay cầm súng, mặt lạnh như băng, nhưng vẫn khiến người khác nhịn không được muốn tới gần.
Thời gian cứ thế trôi qua nhanh chóng, đã tới giờ ăn cơm trưa, nhưng Hứa Kiệt lại hoàn toàn không muốn đi ăn, chỉ chú ý tới việc chơi cùng mấy khẩu súng kia. Lâm Tiếu ôn nhu cười nói: “Những thứ này đều không thể ăn được, vẫn nên đứng dậy đi ăn cơm thôi.”
Hứa Kiệt không chịu, trả lời hắn: “Ngươi cứ đi đi, không cần để ý tới ta.”
Lâm Tiếu sao có thể cam lòng mặc kệ y chứ, đành phải nhường y, quyết định ăn cơm tại nơi này, lúc đó Hứa Kiệt mới miễn cưỡng buông súng đứng dậy đi theo hắn.
Vừa vào cửa liền có một vật gì đấy không rõ ràng lao thẳng vào phía trước, Hứa Kiệt không chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-mong-tinh-nhan/3086454/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.