Lâm Tiếu hướng dưới lầu nhìn xuống, liền thấy Hứa Kiệt cả người đang rơi tõm vào ghế xô pha, khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác, dáng vẻ trông rất hứng thú, một cánh tay che khuất gương mặt, làm hắn liên tưởng tới cảnh một con mèo lười biếng nằm ngủ bên cạnh bếp lò, tuy rằng y lại trở thành bộ dạng như vậy, nhưng trong mắt Lâm Tiếu lại thập phần đáng yêu.
Hắn đi xuống lầu ăn điểm tâm, trên mặt bàn có đầy đủ cả đồ Trung quốc lẫn thức ăn phương tây, tất cả đều đa dạng, màu sắc lại vô cùng hấp dẫn rất lôi cuốn a ~~~! Không phải nói Hứa Kiệt không thích ăn cháo sao, nhưng như thế nào hết lần này tới lần khác đều ăn cháo, tất cả những món khác lại không chịu động tới. Lâm Tiếu thấy kì quái liền hỏi: “Hứa Kiệt không phải ngươi không thích ăn cháo sao?”
Hứa Kiệt lười biếng hỏi lại: “Ai nói ta không thích ăn cháo? Cũng không phải là cái gì không thể ăn được. Trong nhà ngươi tất cả mọi thứ đều rất tốt, nơi này của ngươi quả thật không tồi, ngay cả món cà lần trước ngươi làm cho ta ăn cũng rất ngon ngaz ~~~~”.
A, Lâm Tiếu nghe được những lời như vậy giống như mở cờ trong bụng, một bên lỗ tai trở nên tê liệt, cái gì cũng không có nghe rõ nữa, thật sự là không có tiền đồ mà, Hứa Kiệt mới có nửa câu tán thưởng hắn liền lập tức không biết Đông Tây Nam Bắc, so với được nhận huy chương gì đó còn cao hứng hơn rất nhiều,có thể thấy hắn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-mong-tinh-nhan/3086450/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.