Trên đường về phủ Lục Thận vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói gì.
Ta cẩn thận liếc nhìn y, trong lòng suy nghĩ.
Nhìn phản ứng của y đối với Bùi Uẩn, chắc là đã biết rõ mọi chuyện.
Cũng phải, Trấn Bắc Ty là nơi nào chứ, làm sao có thể không điều tra ra được chuyện nhỏ này.
Do dự một lúc, cuối cùng ta cũng mở lời: “Bùi Uẩn hắn…”
Đôi mắt đen đang nhắm đột nhiên mở ra, nhìn ta, ánh mắt rực lửa.
“Không được nói hòa ly, không được nói hối hận, cũng không được… nhắc đến kẻ họ Bùi.”
Ta sững sờ nhìn y.
Hai người nhìn nhau một lúc, y lại nhắm mắt lại, trên mặt dường như có chút đau đớn bị đè nén.
Lúc này ta mới nhận ra, sắc mặt y so với ngày thường trắng hơn một chút.
Lòng ta lay động, thốt ra: “Ngài bị thương?”
Y mím chặt môi, không lên tiếng.
Ta dịch đến bên cạnh y ngồi xuống, đưa tay thăm mạch của y.
Quả nhiên là bị nội thương.
“Đã bị thương rồi, tại sao còn muốn cùng ta đến Bùi gia?”
Y dường như cười khẩy một tiếng, nửa nheo mắt liếc nhìn ta:
“Ai biết lần này nàng đi, còn trở về nữa không?”
—
Ta đã nghĩ Bùi Uẩn có thể sẽ đến tìm ta.
Chỉ là không ngờ hắn lại nhanh như vậy.
Ngày ta từ Vạn An Tự trở về, xe ngựa của ta bị chặn lại.
Trong góc hẹp, hai mắt hắn đỏ ngầu, tơ máu giăng đầy.
“Ninh Khê, nàng to gan thật, ai cho phép nàng mang đứa con của ta gả cho người khác?”
Ta không hề sợ hãi hắn, cười nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-khe/5212557/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.