Chương trước
Chương sau
Ting...
Vưu Thục Ly từ trong thang máy đi ra, vừa đi vừa nghe điện thoại.
"Cậu nói căn hộ số mấy tớ quên rồi?", cô hỏi người trong điện thoại.
"1208 sao? Đợi chút, à tớ thấy rồi."
Vưu Thục Ly ngước mắt nhìn con số trên cửa căn hộ. Đúng là 1208, cuối cùng cũng đến nơi. Chỉ trách bản thân trí nhớ quá kém, có mãi số căn hộ mà cô cũng không nhớ phải gọi điện lại hỏi Ninh Hân Nghiên.
"Được rồi, tớ biết rồi. Cậu cứ tận hưởng hạnh phúc đi nhé."
Rồi Vưu Thục Ly cúp máy, đưa tay ấn chuông cửa. 5 phút trôi qua, vẫn chưa thấy ai ra mở cửa. Khá sốt ruột, cô ấn thêm một lần nữa. Người trong nhà vẫn chưa xuất hiện. Lòng cô trở nên bất an, định đưa tay lên đập cửa thì đột nhiên cánh cửa mở ra, bàn tay cô thiếu chút nữa đập vào mặt người đó luôn rồi.
"Định ám sát tôi à?", Trương Chấn Minh tay cầm tay nắm cửa, mệt mỏi dựa vào tường hỏi.
"Tôi ấn chuông nhiều lần thấy anh không mở cửa nên định đập cửa xem anh có nghe thấy không. Ai ngờ anh bất ngờ xuất hiện thôi mà.", Vưu Thục Ly đáp lời.
Nhìn gương mặt Trương Chấn Minh ốm đến mặt mày xanh xao, mệt mỏi thế kia Vưu Thục Ly không khỏi xót lòng. Cô lách người đi vào trong đặt túi lớn túi nhỏ trên tay xuống bàn bếp sau đó quay lại chỗ Trương Chấn Minh đang đứng, một tay cầm lấy tay hắn khoác qua cổ cô, tay còn lại ôm lấy eo hắn từ từ đỡ hắn đi vào trong phòng ngủ. Khi vừa rời đi một chút cô cũng không quên dùng chân đá vào cánh cửa một cái, cánh cửa theo đó đóng chặt, khoá lại. Đỡ Trương Chấn Minh ngồi xuống giường, giúp hắn nằm xuống rồi đắp chăn lên, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa một tay lên trán xem nhiệt độ, tay còn lại đặt trên trán mình.
"Anh bị sốt cao đấy. Đã thế còn không biết tự lo cho mình.", Vưu Thục Ly cằn nhằn.
"Nhưng mà sao em lại đến đây?", Trương Chấn Minh thấp giọng hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện. Đây là căn hộ riêng của hắn, Vưu Thục Ly chưa đến bao giờ, sao cô lại biết mà đến đây chứ?
"Là thế này. Khi nãy Âu Trạch Dương không phải gọi điện cho anh sao? Vì vậy mới biết anh bị bệnh. Âu Trạch Dương và Ninh Hân Nghiên thì đang cùng nhau ra biển ngắm cảnh đêm, mẹ anh thì đi Macao rồi, anh lại ốm đến như vậy. Thế nên anh ấy mới nhờ tôi đến chăm sóc anh."
Vưu Thục Ly chậm rãi nói. Khi nãy cô đang nằm trên giường lướt web thì Ninh Hân Nghiên gọi đến. Cô bạn thân cô nói Trương Chấn Minh bị ốm rồi, bác gái thì có việc sang Macao, cô và Âu Trạch Dương lại đang ở xa không về kịp sợ Trương Chấn Minh bị ốm mà chỉ ở có một mình, nếu hắn bị gì thì không an tâm. Suy nghĩ đi suy nghĩ lại chỉ có mỗi Vưu Thục Ly cô là có thể giúp đỡ hắn. Vì vậy Ninh Hân Nghiên đã mở lời nhờ cô giúp. Khi nghe tin Trương Chấn Minh bị ốm nằm liệt giường Vưu Thục Ly lo lắng không yên. Dù nói với Ninh Hân Nghiên là nể mặt cô mới đến chăm sóc cho hắn nhưng thật ra trong lòng Vưu Thục Ly, cô thật sự không an tâm, muốn đến xem hắn ra sao. Nhưng khi thấy hắn mệt mỏi mặt mày tái xanh ra mở cửa thì cô đã biết quyết định của mình là không sai.
"Hai người họ thì hạnh phúc đi chơi rồi, còn tôi thì phải nằm ở đây.", Trương Chấn Minh có vẻ không hài lòng, còn có ý giận dỗi nữa chứ.
"Không phải tôi đến chăm sóc cho anh sao? Quá may mắn cho anh rồi còn gì."
Vưu Thục Ly dỗi liếc Trương Chấn Minh một cái rồi đứng dậy khỏi giường, đưa mắt nhìn xung quanh phòng ngủ của hắn như đang tìm thứ gì đó. Nhưng có vẻ như không thấy được thứ mình cần, cô xoay lưng hỏi hắn.
"Tủ thuốc cấp cứu trong nhà của anh ở đâu?"
"Ở phòng bếp, bên cạnh tủ lạnh.", Trương Chấn Minh ho một tiếng rồi trả lời.
Vưu Thục Ly gật đầu một cái rồi đi ra ngoài để mặc Trương Chấn Minh nằm đó. Nhìn theo bóng cô rời đi, hắn không kiềm được nở nụ cười nhẹ. Đúng là hay thật, đúng lúc hắn nhớ đến cô thì cô liền xuất hiện, còn đích thân chăm sóc cho hắn lúc bệnh. Nghĩ đến đây thôi hắn cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, đã lâu rồi từ lúc từ quê cô trở về, cô và hắn không gặp nhau. Mà mỗi lần gặp nhau hai người không ngừng cãi cọ, hôm nay thì khác, cô dịu dàng với hắn làm lòng hắn vui sướng vô cùng...
Vưu Thục Ly trở lại vào phòng, ngồi xuống giường đưa tay lên vuốt lại tóc của Trương Chấn Minh sang một bên sau đó dán miếng dán hạ sốt cho hắn. Bỏ rác vào thùng, cô chỉnh lại chăn cho hắn, dặn dò kĩ càng.
"Bây giờ anh ngủ một lát đi tôi sẽ đi nấu cháo cho anh. Sau khi anh dậy thì ăn cháo rồi uống thuốc, như vậy mới nhanh khỏi bệnh được."
Trương Chấn Minh không trả lời, đôi mắt sâu thẳm chỉ thấy mỗi hình ảnh của cô.
"Trương Chấn Minh, anh nghe tôi nói không?", Vưu Thục Ly chau mày. Rõ ràng nhìn cô chằm chằm như thế nhưng lại chẳng nghe cô nói gì, đang suy nghĩ vẩn vơ ở đâu à?
"Ừ.", Trương Chấn Minh gật đầu.
"Nhắm mắt ngủ đi, tôi đi nấu cháo đây."
Vưu Thục Ly vừa định đứng dậy rời đi thì đột nhiên cô cảm thấy tay mình bị Trương Chấn Minh nắm chặt lấy, giữ cô ở lại khiến cô không thể nhúc nhích. Đưa mắt nhìn hắn, hắn đã nhắm mắt thiếp đi từ lúc nào, bàn tay to thì cứ nắm chặt lấy tay cô như thể sợ chỉ một chút lơ là cô sẽ nhanh chóng biến mất vậy. Sự ấm nóng từ bàn tay hắn làm cô ấm lòng, xót xa nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của hắn, cô liền đưa tay mình đặt lên gương mặt thường ngày nghiêm nghị ấy, dịu dàng mơn trớn, không biết từ lúc nào trên gương mặt cô cũng xuất hiện một nụ cười ngọt ngào đầy xinh đẹp. Sau một lúc cô mới tháo tay hắn ra khỏi tay cô, kéo chăn đắp lên rồi rời đi ra ngoài.
Chừng một tiếng đồng hồ sau...
Vưu Thục Ly vẫn còn đang đứng trong bếp. Ngoài chiếc áo sơmi trắng với chiếc quần skinny jean ra, cô còn khoác ngoài thêm chiếc áo tạp dề màu xanh dương thẫm. Mái tóc dài đã được búi cao lên, gương mặt đỏ hồng vì sức nóng của lò bếp. Cầm lấy một chiếc vá múc khuấy đều rồi tắt bếp, cuối cùng cô cũng nấu xong rồi. Đưa mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 9h tối, trễ rồi. Không ngờ lâu ngày vào bếp cô lại vụng về đến thế, nấu có nồi cháo thôi mà mất cả tiếng đồng hồ. Múc một tô cháo nóng đặt lên bàn ăn, Vưu Thục Ly cũng không quên soạn sẵn thuốc để kế bên, bên trên là cốc nước lọc. Xong xuôi, cô phủi tay đứng nhìn thành quả của mình, mỉm cười. Bây giờ thì đi gọi Trương Chấn Minh dậy và ra ăn thôi.
Từ nãy đến giờ cô chú tâm vào việc của mình mà không để ý rằng có người không biết từ khi nào đã đứng ở một góc lẳng lặng quan sát cô, trên môi là nụ cười nồng đậm. Trương Chấn Minh vừa tỉnh giấc không lâu, tháo miếng dán hạ sốt, hắn đi ra khỏi phòng. Vừa ra đến nơi liền thấy hình ảnh một cô gái tất bật chuẩn bị bữa tối cho hắn, trên trán còn lấm tấm cả mồ hôi. Yên lặng đứng ngắm nhìn cô, trái tim hắn rung động thật rồi, rồi hắn cũng không biết tại sao hắn lại cười, tại sao lại có cảm giác hạnh phúc đến như thế. Nhìn Vưu Thục Ly chăm lo từng chút cho hắn, vì hắn mà vào bếp, vì hắn mà không ngại nóng nực làm hắn cảm động vô cùng. Cảm giác này rất ấm áp, hắn thật sự cảm nhận được không khí của một gia đình rồi. Hắn là chồng, cô là vợ, vui vẻ hạnh phúc từng ngày trôi qua đều có nhau. Trong đầu Trương Chấn Minh chợt loé lên một suy nghĩ, tự dưng hắn muốn kết hôn, hắn muốn lập gia đình, hắn muốn cùng cô gái trước mặt đây cùng nhau xây dựng tổ ấm riêng của hai người. Sau đó trong nhà còn có tiếng cười đùa vui vẻ của trẻ con, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ làm hắn cảm thấy hạnh phúc rồi.
"Anh dậy rồi sao?", Vưu Thục Ly xoay lưng định vào phòng gọi Trương Chấn Minh ra thì lại thấy hắn đã dậy rồi, còn đứng ở đấy nhìn cô nữa chứ.
"Ừ."
"Ra ăn cháo đi rồi uống thuốc, tôi chuẩn bị xong rồi."
Vưu Thục Ly ôm lấy một bên cánh tay Trương Chấn Minh dìu hắn đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống ghế, cô cũng ngồi vào phần ghế bên cạnh. Đẩy tô cháo nóng hổi đến trước mặt hắn, cô ngại ngùng lên tiếng.
"Thật ra thì tôi không giỏi nấu nướng, lâu rồi cũng không vào bếp nên là..."
Trương Chấn Minh không nói gì, cầm thìa lên múc một chút cho vào miệng, sau đó mỉm cười nhìn cô.
"Rất ngon."
Vưu Thục Ly mừng rỡ, không ngờ bản thân có thể nấu ra được tô cháo này. Cũng muốn thử một chút thành quả của mình, cô cười tươi nhìn hắn.
"Cho tôi thử một chút đi, tôi cũng muốn biết nó ngon thế nào."
"Không được.", Trương Chấn Minh lắc đầu.
"Sao vậy?"
"Tôi đang bệnh, em ăn chung với tôi sẽ bị lây."
"Không sao đâu, chỉ một chút thôi sao lại bệnh được?"
Nói rồi Vưu Thục Ly lấy chiếc thìa trên tay Trương Chấn Minh múc một chút cho vào miệng. Nhưng khi vừa cho vào cô liền mở to mắt, lúng túng xoay qua xoay lại rút một tờ khăn giấy ra nhổ vào, sau đó lấy cốc nước lọc của mình trước mặt uống một hớp lớn. Vưu Thục Ly nhăn nhó mặt mày nhìn Trương Chấn Minh.
"Mặn như thế mà anh khen ngon sao? Không được, chắc anh bị bệnh nên vị giác có vấn đề. Bỏ đi đừng ăn nữa nếu không anh sẽ bệnh thêm đó."
Vưu Thục Ly với tay định cầm tô cháo mang đi đổ thì bị Trương Chấn Minh cản lại. Hắn không chỉ dừng ăn mà ngược lại còn ăn rất ngon, thấp giọng nói.
"Đối với tôi như vậy là ngon rồi.", thật ra là khó ăn vô cùng. Trương Chấn Minh hắn chưa bao giờ ăn tô cháo dở đến thế. Nhưng Vưu Thục Ly đích thân nấu cho hắn, hắn không đành lòng đổ bỏ, đành chịu đựng ăn hết vậy.
"Xin lỗi.", Vưu Thục Ly cúi đầu. Mang tiếng sang chăm sóc hắn lúc bệnh nhưng ngược lại còn gây ra phiền toái nữa, cô thật không biết làm sao.
"Ăn xong rồi."
Trương Chấn Minh lau miệng, đẩy tô cháo đã ăn sạch về phía trước. Sau đó còn chủ động lấy thuốc cô đã chuẩn bị sẵn trên bàn uống, mọi thứ đều không cần đến Vưu Thục Ly nhắc nhở.
Đưa Trương Chấn Minh về phòng ngủ, Vưu Thục Ly đắp chăn cho hắn, khẽ dặn dò.
"Bây giờ anh ngủ đi, tôi ra ngoài dọn dẹp. Uống thuốc xong ngủ một giấc, chắc chắn ngày mai anh sẽ khỏi bệnh thôi.", cô mỉm cười.
Trương Chấn Minh bất ngờ nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, đôi môi hắn nhếch lên một chút, thấp giọng hỏi cô.
"Em muốn tôi khỏi bệnh không?"
"Tất nhiên là có.", Vưu Thục Ly chẳng nhận ra ý đồ của Trương Chấn Minh, thẳng thừng gật đầu.
"Vậy thì giúp tôi đi."
"Giúp bằng cách nào?", cô ngơ ngác hỏi.
"Bằng cách này..."
Nói rồi Trương Chấn Minh trở người đem Vưu Thục Ly đang ngồi trên giường bỗng chốc trở thành bị động ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, còn hắn thì chống hai tay xuống giường, khoá chặt cô vào không gian nhỏ hẹp chỉ của một mình hắn.
"Anh...anh đang làm gì vậy? Anh đang bị bệnh đó.", Vưu Thục Ly mở to mắt nhìn, cô vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
"Người ta nói vận động sẽ giúp cơ thể ra mồ hôi, đối với bệnh thì cũng là một liệu trình tốt.", Trương Chấn Minh nhếch môi. Nhìn cô gái dưới thân hắn thật sự không kiềm lòng đuọc, phải bắt cô đặt dưới thân, ngoan ngoãn nghe lời của hắn.
Nói rồi Trương Chấn Minh cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mọng của Vưu Thục Ly, tham lam chiếm đoạt. Vưu Thục Ly bất ngờ trước nụ hôn mạnh mẽ của Trương Chấn Minh, nhất thời không đáp ứng kịp, đưa hai tay lên chống trước ngực hắn, phản kháng.
"Anh...ưm...buông tôi ra...", cô chỉ có thể nói lên những câu ngắt quãng vậy thôi.
Thân thể mềm mại dưới thân làm Trương Chấn Minh như mất đi lý trí, cũng chỉ có mỗi Vưu Thục Ly mới mang lại cảm giác đặc biệt này cho hắn. Đêm nay nhất định cô phải là của hắn, lần trước coi như hắn tha cho cô một lần, còn lần này nhất định hắn phải "ăn sạch" cô mới thôi.
Nhận thấy bản thân phản kháng cũng không có ích lợi gì, Vưu Thục Ly liền nghĩ ra một kế sách. Cô dần chuyển phản kháng sang hợp tác, hai tay chỉ vừa kịp đưa lên chuẩn bị choàng qua cổ Trương Chấn Minh thì bị hắn bắt lại kéo lên trên đỉnh đầu cô, mạnh mẽ khoá lại. Muốn dùng cách cũ sao? Sẽ không có lần thứ hai đâu.
"Cách này của em chỉ có thể sử dụng một lần.", hắn nhếch môi, bàn tay còn lại đang không yên phận dần dần di chuyển khắp nơi trên cơ thể cô.
"Anh...", Vưu Thục Ly trừng mắt nhìn Trương Chấn Minh. Thôi xong rồi, đã bị hắn phát hiện, lần này e rằng cô khó mà thoát được.
Trương Chấn Minh đưa bàn tay đang rà soát kia lên trên, nâng cằm cô lên, để đôi mắt xinh đẹp của Vưu Thục Ly đối diện trực tiếp với hắn, hắn trầm thấp lên tiếng.
"Vưu Thục Ly.", hắn gọi tên cô, trong giọng nói chứa chan đầy tình yêu.
Rồi hắn cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi cô. Sự dịu dàng đến quá bất ngờ làm Vưu Thục Ly không kịp trở tay, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy. Rồi tay hắn từ từ di chuyển xuống phía dưới, lần lần tháo từng chiếc cúc áo sơmi của cô. Nhưng Vưu Thục Ly đã bừng tỉnh kịp lúc, cô nhanh chóng đưa tay bắt lấy tay hắn ngăn lại.
"Đừng.", cô lắc đầu. Cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc này.
Nhưng Trương Chấn Minh không tỏ vẻ chán ghét hay dừng lại, hắn vẫn tiếp tục tháo chiếc cúc áo của cô, từng cái từng cái một.
"Cho tôi, có được không?", Trương Chấn Minh dùng đôi mắt thâm tình nhìn Vưu Thục Ly, giọng nói hắn nhẹ nhàng ấm áp lại như rượu vang đỏ từ từ làm cô say đắm.
"Vưu Thục Ly, tôi yêu em...", hắn thì thầm bên tai cô, rõ ràng từng chữ một. Hắn là đang bày tỏ tình cảm của mình với cô.
Vưu Thục Ly như không tin vào những gì mình vừa nghe, đôi mắt cô nhìn chăm chú hắn, rõ ràng trái tim cô đang đập rất nhanh khi nghe lời nói vừa rồi của hắn. Hắn nói hắn yêu cô, trong lòng cô đang vô cùng hồi hộp, cô làm sao thế này?
"Làm người phụ nữ của tôi, chỉ của một mình tôi thôi, có được không?"
Trương Chấn Minh say đắm nhìn Vưu Thục Ly, chậm rãi bày tỏ lòng mình. Nhưng chẳng cần đợi câu trả lời của cô thì hắn đã cúi xuống hôn lấy đôi môi đang dẫn dụ hắn, mãnh liệt cùng yêu thương chiếm lấy. Vưu Thục Ly cô thật sự đã nghe được tiếng lòng của mình ngay lúc này rồi, cô cũng yêu hắn, rất yêu hắn. Cô khó chịu khi thấy Kim Thư Di cứ bám lấy hắn, cô ghen khi thấy Hạ Tịnh Phi hôn hắn, tất cả chẳng phải nói lên trong trái tim cô thật sự đã có hắn rồi sao? Vưu Thục Ly biết được câu trả lời của bản thân, cô không ngại gì nữa, đôi môi mỉm cười hạnh phúc, hai tay cũng vì đó mà choàng lấy cổ của Trương Chấn Minh, ngọt ngào đáp trả nụ hôn này của hắn. Em đồng ý làm người phụ nữ của anh. Đêm nay và và mãi về sau, em chỉ thuộc về một mình Trương Chấn Minh anh mà thôi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.