Cốc...cốc...
"Hân Nghiên?"
Vưu Thục Ly vừa mới xem đồng hồ, đã gần đến giờ cử hành hôn lễ nên cô phải đến phòng giúp Ninh Hân Nghiên chuẩn bị để ra làm lễ. Cô dừng trước cửa phòng thay đồ gõ cửa nhiều lần nhưng chẳng thấy Ninh Hân Nghiên trả lời. Trong lòng Vưu Thục Ly đột nhiên dâng lên nỗi bất an. Cô đưa tay lên tay nắm cửa vặn nhẹ, cửa không khóa. Vưu Thục Ly bắt đầu thấy không ổn. Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào bên trong. Căn phòng trống không, cô đưa mắt xung quanh nhưng chẳng thấy Ninh Hân Nghiên đâu. Rồi Vưu Thục Ly vô tình thấy xấp hình nằm bừa bộn dưới sàn, cô khẽ bước tới cầm chúng lên xem. Biểu cảm của Vưu Thục Ly lúc này không khác gì biểu cảm của Ninh Hân Nghiên lúc nãy: bất ngờ, hụt hẫng và đau lòng. Vưu Thục Ly ngã ngồi xuống ghế, đôi mắt không thể che giấu đi sự đau lòng và căm phẫn. Hứa Lập Thành đã phản bội bạn của cô, còn muốn giấu đi chuyện này để kết hôn với Ninh Hân Nghiên. Không, trong thời khắc này chuyện này không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là Ninh Hân Nghiên đã biến mất. Vưu Thục Ly lấy điện thoại ra cố gắng liên lạc với Ninh Hân Nghiên nhưng đều vô ích, điện thoại không ai bắt máy, chỉ để lại hộp thư thoại. Vưu Thục Ly không khỏi lo lắng, bất an. Bạn cô đã đi đâu? Liệu có phải chuyện này đã đả kích đến Ninh Hân Nghiên làm cô khó mà chống đỡ, đau lòng bỏ đi, không thể chấp nhận được hôn lễ này?
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-han-nghien-em-phai-ve-ben-canh-toi/1113152/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.