Sáng hôm sau...
Vưu Thục Ly trong cơn đau đầu như búa bổ vật vã ngồi dậy. Cô thở dài một hơi, lấy hai tay day day hai bên thái dương, mệt mỏi nhớ lại ngày hôm qua. Vì phát hiện Đàm Khải Duật gian díu với người khác mà cô đau lòng, uống rượu giải sầu, cuối cùng say đến nỗi không biết trời đất là gì. Nếu cô nhớ không lầm là chai rượu hôm qua rất mạnh, cô nốc gần 6 ly hỏi sao mà không đau đầu cho được. Nén sự mệt mỏi, cô cố gắng mở mắt ra nhìn xung quanh. Chiếc giường này, tấm rèm này, cả cách bày trí sao khác lạ vậy? Vưu Thục Ly bừng tỉnh, căn phòng này không phải của cô, vậy thì cô đang ở đâu đây?
"Dậy rồi sao?"
Một giọng đàn ông cất lên làm Vưu Thục Ly giật mình hoảng hốt. Một suy nghĩ tồi tệ nảy lên. Căn phòng khác lạ, cô say mèm, lại có giọng đàn ông... Không phải chứ? Vưu Thục Ly choáng váng đầu óc kiểm tra lại thân thể, quần áo đã được thay bằng một chiếc váy ngủ, cô lại lật lật tấm chăn lên, cô thở phào nhẹ nhõm, không thấy gì cả. Nhưng mà, chẳng lẽ người đàn ông vừa lên tiếng đó đã thay đồ cho cô, hắn đã thấy thân thể của cô. Không, Vưu Thục Ly hét lớn.
Tiếng la thất thanh của cô làm Trương Chấn Minh giật mình, hắn vội vàng đi đến, nhìn từ đầu đến cuối Vưu Thục Ly một lượt, chau mày hỏi.
"Cô la hét gì đấy?"
Vưu Thục Ly thấy Trương Chấn Minh liền bổ nhào đến, không ngừng đấm vào người hắn, miệng thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-han-nghien-em-phai-ve-ben-canh-toi/1113132/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.