Âu Trạch Dương với tay cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn từ trợ lý của hắn.
"Âu Tổng, lão phu nhân về đến sân bay rồi. Lão phu nhân nói sẽ đợi cho đến khi anh đến đón."
Âu Trạch Dương mệt mỏi thở dài, chỉ vừa chợp mắt được một chút, sau đó hắn nhìn về phía đồng hồ treo tường. Đã 12h đêm, chuyến bay của bà nội từ Mĩ về có lẽ vừa hạ cánh. Bà nội yêu thương Âu Trạch Dương nhất, hắn cũng vậy. Vì thế bà nội muốn gì hắn đều đồng ý. Và hôm nay cũng vậy, bà nội vừa từ Mĩ về, hắn phải đích thân ra đón. Nghĩ thế, hắn liền xuống giường, thay quần áo sau đó lái xe đến sân bay.
Đậu xe vào bãi ở tầng hầm, Âu Trạch Dương nhanh chóng bấm thang máy lên cổng quốc tế để đón bà nội. Theo như thông tin trợ lý vừa gởi, có lẽ bà đã nhận xong hành lý và đang ngồi ở sảnh chờ.
Sân bay hôm nay đông đúc hơn mọi ngày. Có lẽ là vì gần tết, kiều bào khắp nơi trở về quê hương để quây quần bên gia đình. Hắn nhẩm tính, tròn một tháng nữa sẽ đến tết. Bà nội hắn bị bệnh tim, trước giờ đều được chữa trị tại Mĩ. Tháng trước đột nhiên bà lên cơn đau tim, phải sắp xếp nhanh chóng cho bà sang đó chữa trị. Cũng thật may mắn khi bác sĩ bảo sức khỏe bà đã ổn định, có thể về nước sớm để kịp ăn tết với gia đình.
Âu Trạch Dương đến sảnh chờ số 3, từ xa đã thấy một bà lão tóc đã bạc trắng, tuy lớn tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ninh-han-nghien-em-phai-ve-ben-canh-toi/1113115/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.