Ta không gạt người, hắn nghiêm túc nói.
Nhưng... Ta chỉ đang hỏi liệu ngươi có gạt ta.
Bởi vì ta không chắc mình có còn là người hay không nữa.
01
Mưa phùn tiết Thanh minh.
Dù giấy che nghiêng, Chu Tử Thư bước đi trong cơn mưa rả rích.
Trên phố không nhiều người lắm, hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Nơi hẻm nhỏ rêu phong, tuy rằng giẫm lên con đường đá xanh sẽ có chút trơn trượt, nhưng người chung quanh cũng không ai đi đường chậm như hắn.
Song dù đi chậm cách mấy, thì thời điểm nên đến vẫn sẽ đến.
Chu Tử Thư đứng trước mộ bia màu xám trắng trầm mặc hồi lâu, sau đó lặng thinh nửa quỳ, đặt xuống một bó hoa trắng.
Sau đó lẳng lặng đối diện cùng văn bia.
Ngày mười bảy tháng Giêng hằng năm là ngày giỗ của Ôn Khách Hành.
Còn ngày mười tám tháng Giêng là sinh nhật y.
Sự thật chính là hắn vốn dĩ cũng không biết sinh nhật của Ôn Khách Hành. Phải đến sau này, đến khi Cố Tương vừa khóc lóc vừa dùng điểm tâm chọi hắn, Chu Tử Thư mới biết được.
Vì sao ngày đó Ôn Khách Hành lại mời hắn đến, dường như đã có lời giải đáp.
Mưa nặng hạt dần, dù giấy bị gió giật thổi phăng. Nhưng tựa như không thấy tán dù run rẩy trong gió, cũng không cảm nhận được hạt mưa đau rát mặt, Chu Tử Thư chỉ lo thật cẩn thận dùng một khối gạch đá dằn lên bó hoa.
Một đóa, hai đóa, ba đóa...
Xác nhận hai mươi đóa hoa tươi đều đã được dằn kỹ xong, hắn mới từ từ đứng dậy.
Những năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban/1150935/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.