Thái dương chiếu qua khe cửa sổ, tẩm cung của hoàng đế, một mảnh yênlặng, quần áo và phục sức rơi lả tả trên mặt đất, trên giường mất trậttự, áo ngủ bằng gấm vương vãi, Hạng Thiên Khải ôm chặt lấy Dực Cánh nằmtrong chăn, sau khi cuồng loạn, hai người uể oải đi vào giấc ngủ, HạngThiên Khải nghĩ nếu mình không mệt mỏi như vậy thì sẽ không thể nào ngủđược. Hạng Thiên Khải hơi mở mắt, trời đã sáng. Thời gian trôi qua nhanh như vậy, một ngày đêm lại một ngày đêm, mỗi ngày nghe được chiến báo,Tề quốc hạ thành trì này, Tấn quốc chiếm lĩnh khối thổ địa kia, Lươngquốc bình định bao nhiều địa phương, Hạng Thiên Khải nghĩ mình là ngườibị thần vứt bỏ. Tiên tri tiên đoán hắn là người nhất thống thiên hạ, làquốc chủ sở hữu thiên mệnh, từ nhỏ Hạng Thiên Khải luôn cho rằng thần sẽ phù hộ mình có được thiên hạ, cái gì là thiên mệnh, tất cả đều là gạtngười. Chưa có được thiên hạ đã bị diệt quốc gia, chính mình thực nguxuẩn a. Không nỗ lực, mỗi ngày chỉ nghe tiên tri nói, hiện tại rơi vàohoàn cảnh này, chỉ có thể oán chính mình, cũng không thể oán ai.
Hạng Thiên Khải bỗng nhiên nhớ tới trước kia, Kỳ Duyên đã nói vớihắn, “Nếu mọi chuyện bệ hạ đều dựa vào tiên tri, bệ hạ mới thực là kẻsai lầm.” Nhiều năm sai lầm như vậy mà không tự biết, mỗi ngày chìm đắmtrong tiên đoán tốt đẹp, không thể tự kềm chế, hóa ra cuộc sống của mình chỉ là một giấc mộng, là chiến tranh với Tề quốc khiến mình tỉnh lại.Hạng Thiên Khải buông Dực Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193684/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.