Trình Thu Vũ rên rỉ một tiếng, có vẻ tỉnh lại. Đoan Mộc Dĩnh có chútmừng rỡ, rồi lại tự trách mình vì sao mừng rỡ, hai ngày trước, hắn cònđang hận Trình Thu Vũ đến mức muốn giết chết.
“Ngọc Hàn… Ta ngủ bao lâu rồi, sao trời tối như thế.” Trình Thu Vũhơi mở mắt, thanh âm dị thường suy yếu, nói mấy câu cũng cảm thấy lựcbất tòng tâm.
Trời tối? Đoan Mộc Dĩnh nhìn thái dương qua đại trướng, nói rằng:“Tiên sinh, hiện tại là ban ngày, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, ngườihôn mê đã hai ngày.”
“Là Hiếu thân vương điện hạ, Ngọc Hàn đâu.” Trình Thu Vũ hỏi.
“Tứ ca chăm sóc ngươi hai ngày, trụ không được, đã đi nghỉ ngơi.”Bỗng nhiên trong lòng Đoan Mộc Dĩnh lộp bộp một chút, tay quơ quơ trướcmắt Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ không có phản ứng, hai mắt Trình Thu Vũbị mù. Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi thu hồi tay, hắn cầm lấy khăn mặt bên chậu nước, sát sát vết máu trên mặt của Trình Thu Vũ, “Trình tiên sinh không nên khách khí, gọi Dĩnh nhi là được, ta chẳng phải là đệ đệ của ngươisao.”
“Điện hạ, ngươi lau mặt cho ta vì sao ta không nhìn thấy tay ngươi,mắt ta nhìn không thấy.” Trình Thu Vũ suy yếu nói. “Trước mắt là mộtmảnh hắc ám, tựa như bóng đêm đen kịt khiến kẻ khác sợ hãi.”
“Ta đi gọi Bạch phát ma y, hắn chắc chắn chữa được mắt của ngươi.”Đoan Mộc Dĩnh lập tức đứng lên muốn đi tìm Bạch phát ma y, nhưng TrìnhThu Vũ vươn tay sờ soạng lung tung, không muốn Đoan Mộc Dĩnh đi. ĐoanMộc Dĩnh thuận theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193680/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.