Đoan Mộc Dĩnh không hề có mục đích đi lại trên đường, thực sự đi không đượcnữa liền ngồi trên một phiến đá nghỉ ngơi. Hắn phiền chán nhức đầu, saomình lại như vậy ni? Chẳng lẽ trở lại lấy lòng Đoan Mộc Thanh Lam sao?Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình muốn lấy lòng người khác có vẻ hơi khó, ta phảilàm hắn hài lòng, dỗ ngon dỗ ngọt, bằng không, không được, quá mất tônnghiêm.
“Thiếu niên, đang phiền não cái gì sao.” Một thanh âm ônhòa quen thuộc vang lên, Đoan Mộc Dĩnh ngẩng đầu nhìn, Dạ Dương đang mỉm cười ôn hòa, từ ái nhìn hắn. Đoan Mộc Dĩnh vừa định gọi sư phụ, mấp máy tới môi đã nuốt trở lại. Sư phụ cũng không biết ta sống lại trên ngườingười khác, nếu nói, có lẽ sư phụ sẽ cho ta là quái vật.
“Thiếuniên, bỏ nhà đi không phải là chuyện tốt, có lẽ gia đình ngươi đang hỗnloạn, về nhà đi thôi.” Dạ Dương hảo tâm khuyên nhủ, chính mình cũng ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, hai người giống như hai kẻ ngu ngốc nhìnngười đi đi lại lại trên đường.
“Ta không bỏ nhà đi, tiên sinh hiểu lầm ta.” Đoan Mộc Dĩnh vì sự tưởng tượng của sư phụ mình mà cảm thán.
“Ta hiểu lầm, ta thấy ngươi không có mục đích đi đi lại lại nửa ngày, nghĩngươi bỏ nhà đi, hóa ra không phải a.” Dạ Dương xấu hổ cười nói.
“Không sao, ta có việc đang cần suy nghĩ, sự tình kỳ thực không lớn, là áinhân của ta ghen tị, ta không biết giải thích thế nào mới tốt.” Đoan Mộc Dĩnh vò đầu nói.
“Ngươi rất giống đồ đệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193602/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.