Đoan Mộc Dĩnh mơ mơ màng màng nằm trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, mở mắt,nhìn qua cửa sổ mã xa, trăng đã lên cao, ánh trăng chảy trên mặt đất.Hắn nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng, chúng ta xuống dưới, hôm nay chúng ta đibộ về.”
“Ngươi còn có thể bước đi sao?” Đoan Mộc Thanh Lam trêughẹo. Hắn sủng ái hôn nhẹ lên mặt Đoan Mộc Dĩnh, thực sự là một hài tửkhả ái. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh xuống xe ngựa, để cho hắn tự đi.
“Nhi thần đương nhiên có thể bước đi, không tin phụ hoàngxem, nhi thần cực kỳ ổn.” Hai chân Đoan Mộc Dĩnh rơi xuống đất, như chạm phải đám mây, phiêu phiêu bất ổn, nói chung là còn có thể đi. Đêm khuya vắng vẻ không tiếng động, người đi qua thưa thớt, phu canh gõhai tiếng báo hiệu thời gian. Hắn liếc nhìn Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam, nhất là nhìn Đoan Mộc Dĩnh, lại bị nhãn thần như ác quỷ củaĐoan Mộc Thanh Lam làm sợ đến chạy trối chết.
Đoan Mộc Dĩnh đibất ổn, tâm tình lâng lâng, hắn vừa đi vừa cười vừa nói, “Phụ thân yêuquý, Vọng thành dưới ánh trăng là đẹp nhất. Ngọn đèn dầu huy hoàng,hương y mỹ nhân quyến rũ mỗi khách nhân đi ngang qua, mời bọn họ cùngmột đêm. Trà lâu tửu quán, văn nhân mặc khách, người buôn bán nhỏ cùngngồi một chỗ nói chuyện phiếm. Vào đêm Vọng thành thần bí không bị cảntrở, rụt rè cởi áo khoác bên ngoài, thoả thích phóng túng sung sướngcùng mỹ nhân.”
Đoan Mộc Thanh Lam cùng tử y vệ đi theo phía sauĐoan Mộc Dĩnh, nhất là Đoan Mộc Thanh Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193593/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.