Trình Thu Vũ ngồi bên cạnh bàn, đối diện hắn là người đang nằm trên giườngkia. Trong lòng Trình Thu Vũ không thể bình tĩnh, hắn ngồi ở chỗ này yên lặng lắng nghe tiếng hít thở rất nhẹ của người kia, cảm giác sinh mệnhnhư hỏa diễm lóng lánh nhảy lên. Cảm giác tội lỗi của Trình Thu Vũ giảmbớt một ít, có phải làm việc thiện sẽ chuộc được lỗi lầm hay không, taphải làm bao lâu mới có thể hết. Trình Thu Vũ cảm giác có một ánh mắtthăm dò nhìn về phía hắn. Trình Thu Vũ ngẩng đầu nhìn lại phía giường,tim Trình Thu Vũ nảy lên một cái. 
Trình Thu Vũ chưa bao giờ thấyđôi mắt như vậy, sắc mắt xanh lam giống hệt hải dương, đang nhìn đôi mắt nâu của Trình Thu Vũ, tâm của Trình Thu Vũ bị sắc xanh lam bao phủkhông thể kềm chế. Người được hắn cứu trở về đã tỉnh lại, ngươi này đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn, Trình Thu Vũ mỉm cười, đi tới trướcgiường, ngồi ở bên giường nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tỉnh, trên người có chỗnào khó chịu không.” 
“Ngươi đã cứu ta, cảm tạ ngươi.” Người bịthương cảm kích nói lời cảm tạ, khuôn mặt tái nhợt tươi cười, có lẽ bình thường người này rất thích cười. 
“Không cần khách khí, chỉ là chút chuyện nhỏ, vị công tử này, làm sao xưng hô.” Trình Thu Vũ mỉm cười hỏi. 
“Tại hạ Mộc Ngọc Hàn, đa tạ ân công cứu mạng, ân công có thể lưu lại tínhdanh, sau này Ngọc Hàn sẽ báo đáp.” Trong lòng Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩmình gặp may mắn, được người này cứu lên, tướng mạo của hắn coi như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193578/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.