Cửa võ trường được mở, Trầm Luyện cùng một đám thị vệ chạy ào vào, bọn họchỉnh tề quỳ trên mặt đất, “Thần cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạnlần.”
“Có người muốn trẫm chết. Các ngươi đứng lên đi, TrầmLuyện, trẫm muốn ngươi trong vòng mười ngày tìm ra kẻ muốn ám sát trẫm,bằng không ngươi tự chịu phạt!” Đoan Mộc Thanh Lam thật muốn phạt bổnglộc của hắn, một đám người ăn không ngồi rồi, đến thời điểm mấu chốtcũng không có một người bảo hộ hoàng đế.
“Thần tuân chỉ.” Trầm Luyện lĩnh thánh chỉ, chỉ huy thủ hạ vận chuyển thi thể, xử lý hiện trường.
Đoan Mộc Dĩnh xoay người đi tới trước mặt Hạ Pháp, quan sát Hạ Pháp, từ trên xuống dưới, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Pháp hơn nữa ngày, chưa từng cóngười xem Hạ Pháp kỹ như vậy, trong lòng có điểm bất an. Hạ Pháp hànhmột lễ với Đoan Mộc Dĩnh: “Hoàng tử điện hạ, trên mặt thần có gì khác lạ sao.”
“Ngươi không phải là người Tề quốc, ngươi là ngoại tộc.”Đoan Mộc Dĩnh nhìn loan đao của Hạ Pháp, hắn có hứng thú với binh khínày, có hứng thú với thủ pháp giết người hoa mỹ của Hạ Pháp.
“Thần là Bạc Nhân, đến Tề quốc mưu sinh, thúc thúc của thần giúp thần tiến cung làm thị vệ.” Hạ Pháp giải thích.
“Thúc thúc của vị dũng sị này là người phương nào, trẫm sẽ ban thưởng chongươi, ngươi tên là gì.” Đoan Mộc Thanh Lam tán thưởng tài nghệ giếtngười của Hạ Pháp, hắn đối với Bạc Nhân cũng có một chút hứng thú.
“Thần tên là Hạ Pháp, phụ thân của thần cùng tướng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niet-ban-chi-khuynh-phuc/2193539/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.