Ngay tại lúc Niếp Thâm rời đi, hơn nữa hắn còn đưa thiếp mời này, tạm thời
Niếp Ngân không hiểu nổi hành động của Niếp Thâm có mục đích gì, chỉ là khi
hắn đi rồi, khuôn mặt tuy vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng cỏ dại sớm
lan tràn.
Niếp Thâm nói đúng.
Khi hắn nghe thấy cuộc đối thoại của Tích và Lãnh Tang Thanh thì mới giật mình
hiểu được, thì ra Tích không hy vọng mình còn sống như vậy, mà hắn, cũng vẫn
lấy cớ này để đánh đòn Lãnh Tang Thanh.
Cho nên lòng hắn đau, Tích lại thay đổi như vậy.
Hắn càng thêm đau lòng ——
Hắn tình nguyện dùng cô tịch cùng thống khổ của mình đến thành toàn cho cô
được hạnh phúc, thế nhưng em trai hắn lại dùng phương thức này đến bắt
buộc cô thỏa hiệp.
Ngón tay thon dài theo bản năng nắm chặt lại, thiếp mời tinh xảo ở trong tay
hắn văn vẹo, hắn nghiêm túc nhíu mi, càng ngày càng chặt...
——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ————
Trời rốt cục trong, mưa to qua đi, đó là cầu vồng.
Gió đuổi mây đen đi, ánh mặt trời thản nhiên từ các khe mây chiếu xuống, rơi
xuống mặt, lay động lá cây khô vàng và bọt nước long lanh sáng lạn.
Bên trong, Lãnh Tang Thanh tĩnh tĩnh ngồi ôm hai chân, nhìn ngoài cửa sổ từ
mưa to chuyển thành cầu vồng, khuôn mặt lại thủy chung trầm mặc như cũ.
Từ khi Niếp Tích mở miệng cầu hôn cô đến bây giờ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945634/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.