Vẻ lo lắng ở ngã tư đường, tiếng khóc của Lãnh Tang Thanh xuyên qua âm
thanh của mưa, nước lăn trên làn da tinh xảo của cô, độ ấm của nước mắt
cũng thấp hơn độ ấm của mưa.
Vài người rải rác qua đường đều hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn nhìn tình
cảnh bên này, nhưng ngay cả bước chân đều không ngừng, mọi người đối với
loại chuyện này, nhiều người hờ hững, bởi vì không ai có thể nhìn thấy hết tâm
tình của cô gái, đau đớn gần như là trí mạng kia.
Đáy mắt Niếp Tích hiện lên một tia sắc bén, tâm Lãnh Tang Thanh đã mở cửa,
áp lực, cất vào trong, giờ khắc này tất cả đều phát ra, đây là cơ hội Niếp Tích
luôn luôn chờ đợi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Niếp Tích quỳ nửa người trên mặt đất, cầm cánh tay vừa đánh mình của Lãnh
Tang Thanh lên, như có chuyện lạ rống lớn: "Đánh tôi? Em dựa vào cái gì đánh
tôi! Có tư cách gì đánh tôi!"
Lãnh Tang Thanh cũng cảm giác được mình vừa rồi xúc động hơi quá, xuyên
qua hai dòng lệ, nhìn bàn tay mình, lại nhìn Niếp Tích, trong lúc nhất thời yết hầu
đột nhiên nghẹn ngào, trong lòng có rất nhiều thứ muốn phát tiết, nhưng khi mở
miệng chỉ có thể nói một câu "Thực xin lỗi".
Niếp Tích cũng không có ý bỏ qua, giọng điệu so với lúc trước càng thêm tuyệt lệ
(cự tuyệt + nghiêm túc): "Vì sao lại xin lỗi? Là vì hành động kìm lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945629/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.