Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Vẻ lo lắng ở ngã tư đường, tiếng khóc của Lãnh Tang Thanh xuyên qua âm thanh của mưa, nước lăn trên làn da tinh xảo của cô, độ ấm của nước mắt cũng thấp hơn độ ấm của mưa. Vài người rải rác qua đường đều hơi hơi nghiêng đầu, tò mò nhìn nhìn tình cảnh bên này, nhưng ngay cả bước chân đều không ngừng, mọi người đối với loại chuyện này, nhiều người hờ hững, bởi vì không ai có thể nhìn thấy hết tâm tình của cô gái, đau đớn gần như là trí mạng kia. Đáy mắt Niếp Tích hiện lên một tia sắc bén, tâm Lãnh Tang Thanh đã mở cửa, áp lực, cất vào trong, giờ khắc này tất cả đều phát ra, đây là cơ hội Niếp Tích luôn luôn chờ đợi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Niếp Tích quỳ nửa người trên mặt đất, cầm cánh tay vừa đánh mình của Lãnh Tang Thanh lên, như có chuyện lạ rống lớn: "Đánh tôi? Em dựa vào cái gì đánh tôi! Có tư cách gì đánh tôi!" Lãnh Tang Thanh cũng cảm giác được mình vừa rồi xúc động hơi quá, xuyên qua hai dòng lệ, nhìn bàn tay mình, lại nhìn Niếp Tích, trong lúc nhất thời yết hầu đột nhiên nghẹn ngào, trong lòng có rất nhiều thứ muốn phát tiết, nhưng khi mở miệng chỉ có thể nói một câu "Thực xin lỗi". Niếp Tích cũng không có ý bỏ qua, giọng điệu so với lúc trước càng thêm tuyệt lệ (cự tuyệt + nghiêm túc): "Vì sao lại xin lỗi? Là vì hành động kìm lòng không được vừa rồi sao, còn vì nhân sinh đần độn từ trước tới nay? Hỏi em một chút, cái tát vừa rồi, đến tột cùng là đánh vào mặt tôi, hay là đánh vào lòng em?" Lãnh Tang Thanh lại bi thương cúi đầu, bất lực lắc đầu. "Đem cảm xúc phát tiết ra ngoài, cái tát này, sẽ làm cho lòng em giảm bớt đau thương sao? Cái người sang sảng đáng yêu kia, có chút quật cường lại mang theo chút ngốc của Thanh Nhi này trước lại một lần nữa trở về sao?" Niếp Tích lại nói tiếp. Đầu Lãnh Tang Thanh lắc càng lúc càng nhiều, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, cô thật sự không muốn nghe đến phương diện này, muốn lớn tiếng hét lên ngăn cản Niếp Tích, nhưng cả người giống bị kết lại, căn bản không thể nói ra tiếng,cô liều mạng muốn phá tan, liều mạng muốn hô lên. Niếp Tích không có dừng lại: "Một cái tát này của em rất khá, tôi cũng từng vô số lần muốn đánh tỉnh mình, thậm chí còn muốn tìm người đánh tỉnh mình, nhưng nó thì có ích gì? Thân thể đau có thể giảm bớt đau đớn trong lòng sao? Có thể thay đổi chút ít gì sao? Tất cả căn bản chính là phí công! Bởi vì trong lòng chúng ta đã quá thừa nhận so với cái đó càng đau đớn nghiêm trọng hơn một ngàn vạn lần! Niếp Ngân, một người chúng ta yêu thương, anh ấy đột nhiên rời đi làm cho chúng ta, hoàn toàn mất đi trong tâm trong cuộc sống, thậm chí còn ngay sống sót thế nào cũng không biết! Em lựa chọn hoàn toàn phong bế mình, tôi lựa chọn cam chịu, tuy rằng đó cũng không phải thứ chúng ta muốn, nhưng đối mặt với đau xót như vậy, chúng ta còn có thể đủ sao?" "Đừng nói nữa! Đừng nói thêm gì nữa!" Lời nói của Niếp Tích như dao, phá tan tất cả Lãnh Tang Thanh, rốt cục cũng kêu ra. Cô không có cách nào lại ở đây, cho dù là trốn tránh cũng tốt, hay là như thế nào đều tốt, ở đây cô thở cũng không xong, cô điên cuồng mà lắc đầu, dùng hết lực của bản thân ở cánh tay Niếp Tích vẫn cầm lấy tay cô, chậm rãi xoay người, hai chân quỳ gối xuống nước, hai tay chống đỡ trên mặt đất, làm thân thể tràn đầy vết thương, nằm rạp ra, giống một thiên sứ vừa bị trải qua cực hình, bị bẻ gẫy không chỉ có cánh, mà còn có xương cốt trong cơ thể cô. Niếp Tích nhìn thấy bộ dạng giờ phút này của cô, trong lòng đau đớn như dao cứa, nhưng mà hắn cũng không tính buông tha, muốn được chạm đến, giờ phút này đã tình cảm đã chuyển khác ở trong lòng hắn, thậm chí nhân tính kia của hắn đã trở nên như ẩn như hiện. Niếp Tích đi lên trước, chắn phía trước Lãnh Tang Thanh, phát cuồng gào thét lớn: "Trốn? Em còn muốn chạy trốn để làm gì? Em thoát được lòng mình sao?" Lãnh Tang Thanh bất lực ngồi dưới đất, bộ dạng lúc này của cô khiến người ta thương xót, có thể trên thế giới này trừ bỏ Niếp Tích ra thì lòng mọi người đều vỡ thành bụi, cô đã hoàn toàn biến thành cầu xin: "Buông tha tôi đi, đừng tra tấn tôi!" "Chẳng lẽ cho em tiếp tục trốn tránh sẽ không là tra tấn mình sao? Chẳng lẽ tôi tiếp tục đi tìm cái chết, mà em vẫn ở trong bệnh viện tối tăm đến chết đi, đây là lẽ thường tình mà chúng ta phải làm để đạt được kết quả sao?" Cảm xúc Niếp Tích cũng đạt tới cao điểm, quỳ gối trước mặt Lãnh Tang Thanh, hai đầu gối để nước mưa lạnh băng bao lấy. "Vậy anh muốn thế nào?" Từ cảm xúc Niếp Tích, Lãnh Tang Thanh cũng nói ra. Niếp Tích từ trên mặt đất túm lấy Lãnh Tang Thanh, hai tay vòng lại, gắt gao ôm cô vào trong lòng, một bàn tay không ngừng mà vuốt ve đầu cô. "Quên anh ấy đi! Hoàn toàn quên anh ấy đi! Tên Niếp Ngân này, chúng ta vĩnh viễn không cần nhắc đến! Tuy rằng chúng ta nhớ anh ấy, nhưng không cần để một người đã chết anh hưởng tới cuộc sống của chúng ta, được không?" Ngữ khí Niếp Tích cũng biến thành cầu xin, đôi môi khi nói chuyện hơi run run, đương nhiên, loại run rẩy này không phải do nhiệt độ của nước mưa và thời tiết gây nên. Hai tay Lãnh Tang Thanh để ở hai sườn chân, nghe thấy lời này, trong lòng cũng không đau thêm, bởi vì vẫn chính là đau, cô nhìn trời, giọt mưa vẫn không ngừng mà rơi xuống mặt cô, nhưng cô đã không còn cảm giác, làn da toàn thân đều đã chết lặng, cô cười khổ, mệt mỏi đáp một câu: "Được, chúng ta quên anh ấy." Niếp Tích nghe được câu trả lời của cô, thân thể hơi hơi chấn động, nhưng trăm phương ngàn kế hắn cũng không có để cảm xúc của đáy lòng mình biểu hiện ra ngoài, tương phản lại đẩy Lãnh Tang Thanh trong lòng ra, lộ vẻ chán ghét. Này vừa mới động làm cho Lãnh Tang Thanh cũng kinh ngạc một chút, mỏi mệt đến cực điểm trong ánh mắt, tựa hồ cũng có một tia khác thường. Niếp Tích híp hai mắt lại, hai loại nghi ngờ cùng bi thương đồng thời hiện lên mặt hắn, mỗi một thứ hắn đều chừng mực nắm giữa và xác định, ngay cả khóe miệng kia nhẹ nhàng hiện lên độ cong, đều không chê vào đâu được: "Luôn miệng nói sẽ quên anh ấy, nhưng thực chất là nhớ mãi không quên, ở mặt ngoài thì nói cho có lệ, sau đó lại khôi phục trạng thái và cuộc sống của trước kia, là vậy?" Lãnh Tang Thanh đã không còn khí lực lại đi giải thích với hắn, bởi vì chính cô cũng không xác định được cô đã thoát khỏi bóng ma của Niếp Ngân hay chưa, cô chỉ thản nhiên nói môt câu: "Không phải nói lấy lệ với cậu, tôi sẽ thử, sẽ cố gắng." "Em làm thế nào để cho tôi tin?" Hơi thở Niếp Tích dồn dập, đồng tử trong hai tròng mắt đều đã khẩn trương khi dãn khi lui. Khuôn mặt Lãnh Tang Thanh hiện lên vẻ ngơ ngác, nhưng lập tức lại ảm đạm xuống: "Anh muốn thế nào mới tin tôi?" Niếp Tích tiến lên cầm cổ tay Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt hàm chứa tia chân thật chưa từng có. "Cùng tôi kết hôn! Chứng minh chúng ta đã hoàn toàn bước ra từ trong bóng ma đó
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau