Cùng Niếp Tích cãi nhau, không phải là dự định ban đầu của Lãnh Tang Thanh,
thứ duy nhất cô tức giận chính là Niếp Tích suy sút.
Trước kia Niếp Tích không như thế, mỗi ngày hắn sẽ cười hớ hớ, bên môi có
nụ cười tự tin, biếng nhác cùng tà mị, làm cho người ta vừa thấy là có thể cảm
nhận được người đàn ông chính nghĩa.
Nhưng hiện tại, Lãnh Tang Thanh không tìm được tính cách đó ở hắn.
Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm đáng sợ, mây đen cúi đầu ép xuống, sáng
sớm sắc trời lại tối như là đêm khuya, xem ra mưa to một hồi sẽ như vậy.
Mùa này, mưa tựa hồ đặc biệt nhiều.
Lãnh Tang Thanh ra cửa, sớm đi ra bệnh viện, vừa lúc đi vào đại sảnh, ngoài
cửa sổ rồi đột nhiên một tia điện quang hiện lên, ngay sau đó phát ra tiếng ầm,
sấm vang vong vươn xa, cơ hồ phải muốn nhấc toàn bộ trời đất lên.
Loại thời tiết này làm cho tim người ta đều phát run, run rẩy, bất an trong lòng
nhìn ra ngoài cửa sổ, nhánh cây không ngừng lay động, như quái thú u ám hạ
giương nanh múa vuốt, làm bịt kín trên con người một vẻ mặt lo lắng.
Lãnh Tang Thanh vừa muốn tiến vào phòng bệnh, phía sau cửa sổ đột nhiên
phát ra một tiếng sét đánh, ngay sau đó mưa to tầm tã liền hạ xuống, nước trời
giống như khoa trương. Thân cây trong sân bị chặt đứt nằm chặn ngang, vài
bệnh nhân cả kinh kêu to, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945624/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.