Mưa thu thật lạnh.
Toàn bộ thành thị đều tối mờ, giọt mưa rơi xuống mặt đất tạo ra âm thanh "Tí
tách tí tách", làm lòng người loạn lên, cũng làm cho người ta ảm đạm không
hiểu nổi.
Không nhiều cũng không ít người ở trên đường không hoãn lại, không vội đi lại,
bộ quần áo màu thâm, cầm cái ô trắng, Lãnh Tang Thanh mặc một cái áo gió
màu đỏ, nghiễm nhiên thành tiêu điểm chói mắt trên đường.
Sợi tóc mềm mại trải qua sửa sang đơn giản lại, có vẻ tinh xảo lại không khoa
trương, trong tay cầm điểm tâm mà mình mua cho Niếp Tích, góc áo kiều diễm
theo bộ pháp tần suất có tiết tấu loạng choạng.
Cô cố ý mặc như vậy, thời tiết đã thành, mặc quần áo đẹp sẽ làm cho tâm tình
cô đỡ hơn, vô luận như thế nào, tuy chuyện cũ vẫn rõ ràng như cũ, nhưng cảm
giác áp lực không thể tùy ý bừa bãi liên quan tới người khác, cô đã thử bảo trì
một trạng thái thật tốt, đây là chuyện tốt.
Lúc đi vào phòng bệnh, Niếp Tích đã rời giường, tắm xong, đang ở trước
gương cạo râu ở dưới hàm, bên trên cởi trần, cơ bắt giống như tỉ mỉ điêu khắc
mà ra, thật có hình, mặt trên còn giọt nước chưa bị lau đi, theo da thịt của hắn
chậm rãi chảy xuống, ở trên mỗi một khối cơ bắp đều lưu lại dấu vết ẩm ướt,
toàn thể nhìn qua, thân hình hắn tuyệt mĩ làm cho người ta muốn ngừng nhìn mà
không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945620/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.