Ấm áp của rạng sáng đột nhiên lạnh đi, xa xa mặt biển bằng phẳng, ánh sáng
mặt trời vừa dâng lên tuy là nhìn như một đoàn hỏa, nhưng lại không mang theo
độ ấm.
Ánh sáng này, xuyên qua cốc thủy tinh có chân dài, dừng ở bên trong ly hồng
rượi, làm chén hồng rượi đổi thành màu đen, lại phiếm đi giống như vô u
hồng, làm cho người ta cảm giác có một loại u buồn.
Bưng ly rượu lên, biểu hiện trên khuôn mặt không giống như ly rượi cũng
như tâm tư thật.
Đôi mắt Niếp Ngân thấp xuống, đồng tử tràn ngập suy tư, không biết cố ý hay
vô tình chớp lên cốc thủy tinh có chân dài, chất lỏng bên trong ly thuận theo kim
đồng hồ nhộn nhạo, nhưng cảm giác mạt sầu khổ lại không thể thoát ra.
"Thanh Nhi... Cô ấy có khỏe không?" Niếp Ngân đáp lại Niếp Tích một câu,
thanh âm có vẻ như khàn khàn.
Nghe thấy lời nói của đại ca, Niếp Tích ngẩn ra, nhưng không giật mình nhiều,
hắn đã sớm đoán được đại ca sở dĩ không quay về, thì 90% là không biết đối
mặt với người mình yêu như thế nào.
Cảm xúc hắn cũng đột nhiên lạnh xuống, biểu hiện trên mặt trở nên thực bình
tĩnh, ba năm đến nay, hoặc là sớm hơn một chút, trong nội tâm hắn thâm căn cố
đế kia lại rối rắm, ban đầu thấy đại ca vội vàng cùng kích động, bị đè nén xuống
, nhưng ở giờ khắc này, phân rối rắm này lại bừng lên gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945594/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.