Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Trong phòng mùi thực gay mũi, mùi da người bị cháy hỗn loạn cùng một cỗ mùi thuốc. Rawson từ trong diệm hỏa đi ra, chỉ nhìn qua tựa hồ như không có việc gì như cũ, một màn này làm cho Niếp Ngân cùng Cung Quý Dương thật sự bất lực không biết làm sao, chỉ cảm thấy thứ trước mắt này căn bản không phải là người, hoàn toàn là một ác ma đến từ địa ngục. Giờ phút này Rawson so với lúc trước có biến hóa rõ ràng, cũng không còn cuồng ngào như vừa rồi, nhìn làn da mình đã bị cháy sạch không thành hình dạnh, lòng hắn bi thương, tràn ngập đau lòng quỳ gối trước mắt Isabella, chà lau đi nước mắt của bà. "Anh không nghĩ, lại phải nhìn thấy nước mắt của em." Hắn bi tình nói. Isabella nhìn mặt hắn, nhẹ nhàng mà bắt lấy tay hắn, thật cẩn thận vuốt ve làn da hắn, cái loại làm cho người ta ghê tởm thối rữa này, chỉ có ở trong mắt bà là tựa hồ là nó không dơ bẩn, trong mắt bà tràn đầy đau lòng giống hắn, nước mắt lại một lần nữa bừng lên chảy ra. "Chúng ta rời khỏi nơi này đi, cái gì đều không cần, cái gì cũng đều không cần ." Isabella tràn ngập chờ mong nhìn Rawson. Rawson nhìn thẳng bà, trên mặt biểu tình tối tăm, thở dài nói: "Anh hiện tại đã thành cái dạng này, chẳng khác gì quỷ, đã không thể cho em một cuộc sống như mong muốn." Nói xong, hắn đứng dậy quanh thân sắc bén lại phát ra, tràn ngập sát ý nhìn Niếp Ngân cùng Cung Quý Dương. "Thu tay lại đi! Em cầu anh! Em thật sự không để ý anh hiện tại ra sao, chúng ta rời đi đi, chuyện quá khứ cứ để nó đi qua!" Isabella lập tức ôm lấy chân Rawson, xấp xỉ cầu xin nói. "Thu tay lại? Đi qua? Hừ hừ, làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ đều phải thất bại trong gang tấc sao?" Rawson cười lạnh một tiếng, bỏ qua Isabella, phẫn nộ đi tới chỗ Niếp Ngân. Lưng Niếp Ngân cảm thấy có một tia lạnh như băng, ác ma này xác thực làm cho hắn có cảm giác nhận được hàn ý, từ khì sinh ra đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được, bất quá hắn chút không yếu thế, vẫn như câu nói cũ, Rawson phải chết! Cho dù là hắn chết cũng không sao! "Nghĩ muốn rời đi sao? Thật sự nghĩ thiên chân là quyền chủ động ở trên tay các ngươi sao?" Dứt lời, sau lưng hắn dùng sức, nhanh chóng vót tới chỗ Rawson, khởi động quyền, hung hăng đánh vào bụng hắn. Cùng lúc đó, trong nháy mắt hắn đánh vào Rawson thì Rawson cũng tung một quyền đánh vào ngực hắn, một quyền này cương liệt khá mạnh, Niếp Ngân lui về phía sau mấy thước, một ngụm máu tươi lại phun ra, hắn cảm thấy xương sườn mình có khả năng đã bị đánh gãy. "Lực của ngươi so với vừa rồi kém rất nhiều a." Rawson đắc ý cười cười, sau đó lại dữ tợn hô: "Quyền chủ động vẫn nằm trong tay của ta, tên hỗn đản này đem ta biến thành như vậy, ta sẽ làm cho các ngươi nghiền thành mảnh nhỏ!" Hắn giống một chiếc xe tải chạy tới chỗ Niếp Ngân, Niếp Ngân đứng lên, thân thể suy yếu đã không đủ sức mà chống đỡ được đòn tấn công của Rawson nữa, cho nên lúc này đây hắn phải né ra, nhưng giờ phút này hai chân đã giống như bị đinh đóng lại. Cung Quý Dương cũng cố chống đứng lên, hắn biết Niếp Ngân đã không được, lần này có khả năng Niếp Ngân sẽ mất mạng mất, hắn kéo hai chân đứng dậy, đem hết toàn lực nghĩ đẩy Rawson ra, nhưng tốc độ căn bản kém hắn. Mắt thấy Rawson sẽ đánh tới Niếp Ngân, nhưng đột nhiên, hắn lập tức ngã xuống đất, toàn thân mãnh liệt run rẩy, trong miệng không ngừng mà sùi bọt mép, trên mặt đất lăn qua lộn lại. Tác dụng phụ!!! Hai người đồng thời nghĩ tới điểm ấy, cơ hội không thể buông tha, hai người đồng thời chạy tới hướng Rawson. Đúng lúc này, Isabella chạy tới, chắn phía trước Rawson, quỳ trên mặt đất, cầu xin nhìn Niếp Ngân: "Là tôi giết cha cậu, cậu muốn báo thù thì giết tôi đi, đừng thương tổn ông ấy!" Niếp Ngân căn bản không có dừng lại động tác, bất quá trong mắt lại có một tia chần chờ, nhanh chóng mà giương quyền đánh giống như viên đạn, phẫn hận đánh vào mặt Isabella, mà lúc cách chóp mũi bà ta mấy mm thì lại ngừng lại. Mồm hắn mở to thở hổn hển, cảm giác như trải qua rằng co mãnh liệt mới có thể ngừng lại, không chỉ ngừng lại nắm đấm, mà là ý muốn báo thù. "Nói cho tôi biết, cha tôi thiếu các người cái gì? Niếp môn thiếu các người cái gì?" Hắn vặn vẹo, cực kỳ thống khổ, giận quát một tiếng, thanh âm lớn đến ngay cả Cung Quý Dương đều lắp bắp kinh hãi. Hành vi này, loại vấn đề này, trước kia Niếp Ngân cũng chưa từng nghĩ qua, cho tới bây giờ hắn đều giết người không chớp mắt, không có vì sao, không có đúng cùng sai, chỉ có ai mạnh ai yếu, chỉ có nhiệm vụ cùng ủy thác. Nhưng hiện tại mỗi một lần hắn giết người, lúc đó còn rất nhiều chuyện, trong đầu luôn sẽ hiện ra cha mẹ Lãnh Tang Thanh, hắn hiểu được đời người nhất định có tuần hoàn, thật giống như hắn sẽ yêu thương Lãnh Tang Thanh là kẻ thù của cô, lại giống như hai người trước mắt kia làm loạn Niếp môn. Isabella nhìn Niếp Ngân, trong mắt tràn ngập oán hận vô tận, vừa muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy phía sau hắn Rawson lại đột nhiên đứng lên, bất quá trạng thái đã chẳng thành bộ dạng gì, làn da toàn thân đều sấm máu. "Chạy mau đi!" Isabella hô to một tiếng, lập tức bổ nhào vào dưới chân hai người, gắt gao ôm lấy hai chân người này. Lần này Rawson tựa hồ thật sự muốn chạy trốn, hắn xoay người, liều mạng chạy tới hành lang lầu một. Trong lòng Niếp Ngân quýnh lên, túm lấy Isabella lên ném sang một bên, đầu Isabella đụng vào cây cột, ngất đi, Niếp Ngân nhìn bà ta một cái, không có một lát trì hoãn, đứng dậy đuổi theo Rawson. "Ông ta hẳn là muốn theo cửa nhỏ phòng bếp chạy đi!" Niếp Hoán nhắc nhở một tiếng. Lãnh Tang Thanh cũng lòng nóng như lửa đốt, phụ giúp Niếp Hoán, cũng nhanh chóng đuổi theo sau. Quả nhiên không ngoài dự liệu, một đường dọc theo hành lang vào phòng bếp, đụng ngã một đám bàn điều khiển, Rawson mở ra một cái cửa nhỏ, chạy ra bên ngoài, bên ngoài là một khoảng không rộng lớn, đối diện mặt chính là vách núi đen, phía dưới không biết là cạn sâu hay đại hải. Đây không phải là ý đồ của Rawson, mà là vì tác dụng phụ của thuốc khiến cho tư duy hỗn loạn, hắn chạy thẳng đến vách núi đen. "Không được cho ông ta đào tẩu!" Niếp Hoán gấp đến độ trong hai mắt vấn đầy tơ máu hồng, hắn biết lúc nếu để Rawson chạy trốn mất, thù giết cha sẽ không cách nào báo được. Niếp Ngân nhảy tới phía trước, lập tức ôm lấy hai chân Rawson, Rawson ngã xuống đất, Cung Quý Dương gia tăng tốc độ cũng nhảy đi ra ngoài, đè lên người Rawson. Tuy rằng tác dụng phụ của thuốc đã bạo phát ra, nhưng tựa hồ thể lực Rawson so với lúc trước càng thêm dọa người, hai người căn bản không khống chế được hắn, toàn thân hắn dùng một chút lực, hai người liền bay ra ngoài. Đứng dậy, Rawson chạy nhanh hơn, trong nháy mắt đi tới vách núi đen bên cạnh, mà lúc này Niếp Ngân lại đánh tới, giờ phút này dùng toàn bộ khí lực giữ hai chân hắn, Cung Quý Dương chạy qua, túm cổ Rawson, liều mạng kéo trở về. "Đưa tôi đi qua! Mau! Đưa tôi đi qua!" Niếp Hoán hô lớn với Lãnh Tang Thanh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau