Chương trước
Chương sau
Trong biệt thự có một căn phòng, không lớn, sương khói lượn lờ, bởi vì do La

Sâm quản gia và Niếp Nhân Nghĩa đang hút xì gà, bọn họ đã liên tục hút mấy

điếu, làm cho căn phòng trắng xoá một mảnh.

Nhưng có một thứ nhiều hơn cả khói đó là nghi ngờ của bọn chúng, tràn ngập

toàn bộ phòng.

La Sâm quản gia đứng ở trước cửa sổ, có chút căng thẳng, không cam lòng

như cũ nhìn toàn bộ đình viện, Niếp Nhân Nghĩa một thân một mình ngồi trên

một chiếc ghế so pha, đùa nghịch biên kính tơ vàng, suy nghĩ khổ tưởng, còn

Isabella thong thả đi đi lại lại trong căn phòng không lớn lắm này, bà ta có chút

vội vàng xao động.

“Tôi cảm thấy Niếp Ngân và Niếp Tích hẳn là đã chết ở Lạp Tư Duy Gia Tư rồi,

loại khả năng này cũng khá lớn, dù sao bọn lính đánh thuê này người người

thân kinh bách chiến, hơn trăm người muốn giết chiết hai người sao có thể

chạy thoát.” Niếp Nhân Nghĩa buông biên kính mắt trong tay, phân tích nói.

La Sâm không đáp lại hắn, ánh mắt trói chặt, vẫn âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ

như cũ, hắn biết lúc trước ở Lạp Tư Duy Gia Tư, trước lúc hắn đi, hắn đã nhìn

thấy viện binh của Niếp Ngân, tuy rằng chỉ có vài người, đối bọn lính đánh thuê

này mà nói căn bản không làm nên chuyện gì, nhưng hắn vẫn không tin Niếp

Ngân cùng Niếp Tích sẽ dễ dàng ở nơi đó như vậy.

Niếp Nhân Nghĩa nhìn thấy La Sâm không để ý đến hắn, cũng không nói nữa.

Isabella dừng bước, nếu có chút đăm chiêu nói:“Niếp Ngân cùng Niếp Tích có

thể đã thoát khỏi đêm đó, bọn họ biết hôm nay thẩm phán bọ họ phải chết, cho

nên hy sinh một để giữ hai, rồi hai người bọn họ chờ thời cơ báo thù.”

La Sâm vẫn không nói gì như cũ, vắt hết óc tự hỏi làm cho hắn đau cả đầu, hắn

nhắm hai mắt lại, lấy tay chỉ xoa xoa huyết thái dương, thở dài một hơi.

“Hai bọn chúng không yếu đuối như vậy, vì sinh tồn của mình mà để cha ruột

mình chết.” Hắn thản nhiên nói một câu, tiếng nói có chút khàn khàn.

“Sự thật đã xảy ra trước mắt, nên xảy ra đều đã xảy ra, cũng chỉ có hai loại khả

năng này thôi, chẳng lẽ không đúng sao?” Niếp Nhân Nghĩa từ trên sô pha

đứng lên, bởi vì lo lắng mà lại trăm tư(tự hỏi) không thể này giải, giờ phút này

hắn có chút xao động.

La Sâm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Niếp Nhân Nghĩa, biểu tình uy nghiêm, người

kia làm loạn nên hắn không vui:“ Ngâm miệng lại, ông là tên vô dụng, nghĩ mình

giỏi sao!”

Nghe thấy La Sâm răn dạy như vậy, trong lòng Niếp Nhân Nghĩa buồn bực

cùng hỏa diệm lại bùng lên, hắn đi từng bước đến trước mặt La Sâm, mở to

hai mắt nhìn, chỉ vào hắn hô:“Ông chớ quên, về sau Niếp môn có chủ nhân là

tôi, ông hiện tại phải là lấy lòng tôi, phụ trợ tôi!”

La Sâm bị hắn nói vậy còn chút mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ nghĩ vẫn phải nhịn

xuống, nhìn Niếp Nhân Nghĩa, hắn cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, đối

La Sâm mà nói, Niếp Nhân Nghĩa này bây giờ vẫn còn là quân cờ có giá trị.

Hắn xoay người, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, ngón tay tiếp tục xoa thái dương,

nhưng lại không thể làm cho đầu hắn đỡ đau, sự thật xảy ra trước mắt, cũng

chỉ có hai loại khả năng này, nhưng hai loại khả năng này đặt ở trên người ba

cha con bọn họ lại không có khả năng, nếu Niếp Ngân cùng Niếp Tích thật sự

đã chết ở Lạp Tư Duy Gia Tư, Niếp Nhân Quân tự nhiên biết là ai làm, theo

tính cách hắn thì hắn sẽ dẫn một đội quân vào ban đêm đến đánh mình chứ,

tuyệt không đợi tới hôm nay mới giải quyết chuyện này, mà nếu Niếp Nhân

Quân thật sự dùng tính mạng để bảo vệ tính mạng hai đứa con mình thì Niếp

Ngân cùng Niếp Tích là tuyệt đối sẽ không đồng ý, bọn họ căn bản không phải

người như thế, nếu không cũng sẽ không khó đối phó như vậy, vì sao cha bọn

họ bị phạt mà chúng không cứu? Chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn Niếp Nhân

Quân bị phạt?

......

“Nguy rồi!”

La Sâm đột nhiên gian phản ứng cái gì đó, một quyền nện ở trên cửa sổ, sao

đó xoay người, cấp tốc đi ra cửa:“Đi theo tôi đi xem thi thể Niếp Nhân quân!

Mau!”

Hai người kia sửng sốt, nhưng nghe thấy hắn nói như vậy, lại chỉ có thể im

lặng, lập tức gắt gao đi theo phía sau hắn.

Chạy một đường, ba người lại không dám đi cùng nhau quá thân cận, sợ bị

người khác hoài nghi đến quan hệ của bọn họ, vào phòng y tế, Niếp Nhân

Nghĩa đi trước, bởi vì La Sâm không có tư cách kiểm tra thi thể.

“Niếp Nhân quân thật lại giảo hoạt như vậy, ngất đi để lừa gạt mọi người sao?

Chẳng lẽ là thuốc tiêm cho hắn là tay chân hắn động thủ?” Niếp Nhân Nghĩa

quay đầu nói với La Sâm.

Những lời này không hề hữu ích, La Sâm tất nhiên không để ý đến hắn, nhưng

mà vào lúc này, trong lòng hắn có một cái tiếp thu khí “Đích đích” vang lên. (gân

giống bộ đàm nhé)

“Khoan đã!” Hắn kêu mọi người dừng cước bộ.

Hai người quay đầu, một bộ mờ mịt.

“Có người đang ở phòng theo dõi lầu bốn của biệt thự.” La Sâm gầm nhẹ nói,

sau đó lấy súng ra, xoay người trở về.

“Nói nhiều kêu người đi giết hắn, chúng ta đi xem thi thể Niếp Nhân Quân đã.”

Có lẽ là vừa mới bị La Sâm đối đãi không lễ phép, giờ phút này Niếp Nhân

Nghĩa cố ý ra vẻ thủ lĩnh, tự cho là đúng phân phó nói.

La Sâm khinh bỉ nhìn thoáng qua Niếp Nhân Nghĩa:“Không được! Đình thi gian

hẳn là cái cạm bẫy"

La Sâm khinh bỉ nhìn thoáng qua Niếp Nhân Nghĩa:“Không được! Đình thi gian

hẳn là cái cạm bẫy, phòng theo dõi rất có thể là Niếp Ngân, kêu nhiều người đi

giết hắn, nhất định hắn sẽ chạy trốn, ta muốn tự mình đi!”

--- ------ ------ ----

Lâu bốn phòng theo dõi.

Hòng súng để ở trên gáy Niếp Ngân lạnh như băng, một trận tiếng cười ở phía

sau hắn vang lên, Niếp Ngân giơ hai tay lên, hơi hơi quay đầu, ghé mắt tảo đến

cái bóng dáng quen thuộc kia.

“Là ngươi? Cái gì Tiêu đó nhỉ?” Hắn lạnh lùng cười.

Mặt Tiêu Tông dữ tợn, dùng dung ấn gáy Niếp Ngân, lớn tiếng rít gào nói:“Là vì

tuổi lớn cho nên trí nhớ không tốt sao, ngươi sao có thể quên tên người thiếu

chút nữa sẽ giết chết ngươi!”

Niếp Ngân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng hơi động một chút khinh bỉ:“Hừ

hừ, nằm mơ sao? Vài lần thiếu chút nữa giết được ta? Chỉ bằng ngươi!”

Tiêu Tông điện cuồng nói một tiếng:“Ha ha ha! Chẳng lẽ không đúng sao? Hiện

tại không phải ngươi lại rơi vào tay ta sao? Không thể tưởng được ta còn

không chết đi!”

Niếp Ngân thong dong thở dài, giọng điệu bình tĩnh:“Biết vì sao ta không nhớ tên

ngươi không? Chính là bởi vì ngươi chẳng ra gì, nên ta căn bản không lưu ý

đến ngươi. Thật không biết cái tên La Sâm ngu xuẩn kia, vì sao lại tin tưởng

ngươi.”

Tay Tiêu Tông lại bắt đầu run lên, Niếp Ngân có thể cảm giác được, lời nói

vừa nãy của mình là cố ý, hắn biết rõ nhược điểm của người này, chỉ cần bị

mình châm chọc vài câu, toàn thân liền có sơ hở.

Chỉ thấy thân thể hắn ngồi mạnh xuốn, sau đó quay người một cước đạp trước

ngực Tiêu Tông, Tiêu Tông bị đá bay ra, ngã xuống đất Niếp Ngân tiến đến đá

văng cái súng trong tay hắn, bóp cổ hắn giống như đang cầm một con gà, đem

hắn từ dưới đất túm lên, lại gắt gao ấn vào trên tường.

“Trên thế giới này người có thể dùng súng bắt chết ta chẳng có mấy, đáng tiếc

ngươi không phải một trong số đó.” Giọng nói Niếp Ngân như dã thú thở dốc,

hơi hưng phấn mà nhìn Tiêu Tông. (không thì nhục bộ tộc sát thủ)

Tiêu Tông bị ấn vào tường nói không ra lời, tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm

Niếp Ngân.

Niếp Ngân hơi hơi giương lên một nụ cười tà ác, tiếp tục thở dài:“Ta đã sớm

biết ngươi không chết, ta tới nơi này kỳ thật chính là tìm ngươi đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.